a

THƯƠNG CHÚC THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU MỘT MÙA GIÁNG SINH VÀ NĂM MỚI 2025 AN LÀNH VÀ HẠNH PHÚC

b

b
CHÚC QUÝ THẦY CÔ VÀ ĐỒNG MÔN HOÀNG DIỆU NĂM MỚI 2025 VẠN SỰ NHƯ Ý - AN KHANG THỊNH VƯỢNG.
Hiển thị các bài đăng có nhãn LOI HAY Y DEP. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn LOI HAY Y DEP. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2025

TRONG CUỘC ĐỜI TA SẼ GẶP...


 Trong cuộc đời, ta sẽ gặp ba kiểu người đặc biệt, mà dù yêu, ghét hay thờ ơ, họ đều đóng vai trò không thể thiếu trong hành trình trưởng thành của ta.


1. Người yêu thương ta:

Đó là những người khiến ta cảm thấy ấm áp, an toàn, và được trân trọng. Họ là chốn bình yên giữa những bão giông cuộc đời. Họ nhắc nhở ta rằng, giữa thế giới đầy cạnh tranh và tổn thương, vẫn còn tình cảm chân thành tồn tại. Họ dạy ta cách yêu thương, cách trao đi và đón nhận sự tử tế.

2. Người ghét bỏ ta:

Nghe có vẻ tiêu cực, nhưng đôi khi chính những người ghét ta lại là bài học quý giá nhất. Họ khiến ta học cách điềm tĩnh trước những lời chỉ trích, học cách lắng nghe để hiểu mình hơn, và quan trọng nhất – học cách không phụ thuộc vào sự công nhận của người khác để cảm thấy có giá trị. Họ giúp ta rèn luyện bản lĩnh và sự tỉnh táo trong từng bước đi.

3. Người lạnh lùng với ta:

Sự im lặng và dửng dưng của họ khiến ta buộc phải đối diện với chính mình. Họ không giúp, không cản, không yêu, cũng chẳng ghét. Chính vì vậy, họ lại là những người khiến ta mạnh mẽ lên từng ngày. Nhờ họ, ta học cách tự lập, tự tin bước đi mà không cần một bàn tay nắm lấy. Sự hờ hững của họ khiến ta hiểu rằng: không ai có trách nhiệm phải ở lại, ngoài chính bản thân mình.

Vậy nên, đừng trách móc ai đã đi qua đời bạn. Mỗi người đến dù là yêu, ghét hay lạnh lùng đều là một phần trong hành trình hoàn thiện con người bạn ngày hôm nay. 

Sưu tầm

Trẻ không biết ơn – lớn lên sẽ là người đáng sợ nhất.
Ngày nay, trong không ít gia đình, trẻ em vô tình trở thành "trung tâm vũ trụ" – được yêu chiều hết mực, được đáp ứng mọi mong muốn. Cả nhà xoay quanh một đứa trẻ như mặt trời – điều gì cũng vì con, việc gì cũng nhường con, miễn là con vui, con đủ đầy.

Thế nhưng… khi mọi sự hy sinh đều trở nên “đương nhiên” trong mắt trẻ, khi những gì cha mẹ làm ra không còn được đón nhận bằng lòng trân trọng, thì cũng là lúc một điều gì đó rất nguy hiểm đang bắt đầu nhen nhóm trong nhân cách của một con người.

Giáo dục, trước tiên phải là giáo dục lòng biết ơn.
Dạy trẻ biết cảm ơn không phải là một phép lịch sự xã giao.
Đó là nền móng đạo đức, là chất dinh dưỡng nuôi lớn tâm hồn, là ngọn gió giữ cho lòng người không trở nên khô cằn và vô cảm.

Nếu một đứa trẻ lớn lên trong sự nuông chiều tuyệt đối, chưa từng biết “khó” là gì, chưa từng được nhắc về hai chữ “biết ơn”... thì đến một ngày, chính bạn – bậc làm cha mẹ – sẽ là người đầu tiên gánh chịu hậu quả.

Bạn còn nhớ câu chuyện của cậu sinh viên đánh mẹ ngay tại sân bay chứ?
Cậu được mẹ chu cấp suốt 5 năm du học Nhật, không phải đi làm, không phải lo nghĩ, chỉ cần học và sống một cuộc đời không vướng bận.
Nhưng đến khi mẹ kiệt sức, không thể gửi tiền tiếp… cậu trở về và trút toàn bộ sự giận dữ lên người phụ nữ đã nuôi mình cả đời.

Đó không chỉ là cái tát vào gương mặt người mẹ, mà là cú đổ vỡ của cả một hành trình nuôi dạy thiếu gốc rễ.

Một đứa trẻ lớn lên không được dạy biết ơn — lớn rồi có thể trở thành con người còn đáng sợ hơn cả sói dữ.

Cha mẹ yêu con bằng cả đời người. Nhưng đừng yêu đến mức quên dạy con làm người.
Đừng để con bạn trở thành một người lớn biết đòi hỏi nhưng không biết hồi đáp.
Biết hưởng thụ nhưng không biết chia sẻ.
Biết trách móc nhưng không biết cúi đầu cảm kích.

Bạn có thể mua cho con chiếc điện thoại đắt tiền, đôi giày hàng hiệu, những bữa ăn sang trọng… nhưng nếu không dạy con biết cảm ơn, biết nhường nhịn, biết yêu thương — thì mọi thứ vật chất ấy chỉ đang nuôi lớn một cái tôi kiêu ngạo và ích kỷ.

Hãy để con được trải qua những thiếu thốn vừa đủ:

Để chúng biết giá trị của hạt cơm, của đôi dép lành.

Để chúng học cách cảm thông với nỗi cực nhọc của người khác.

Để chúng không coi tình thương là điều mặc nhiên, không xem công sức người khác là nghĩa vụ phải có.

Một đứa trẻ biết ơn – sẽ luôn khiêm nhường trong thành công và mạnh mẽ trong thất bại.
Chúng sẽ cảm động khi ai đó giúp mình, và cũng không quên chìa tay ra giúp lại người khác.
Chúng sẽ không lớn lên với ý niệm “mọi thứ phải là của tôi”, mà sẽ học được cách nói lời cảm ơn – từ tận đáy lòng – mỗi khi nhận được điều gì đó, dù là nhỏ nhất.

Lòng biết ơn không phải là kỹ năng để học.
Nó là thái độ sống. Là nhân cách. Là cái gốc để làm người.
Nếu bạn thật sự thương con, đừng chỉ hỏi: “Con muốn gì?”
Mà hãy hỏi: “Hôm nay, con đã biết ơn điều gì?”

Một đứa trẻ biết ơn…
Sẽ không cần cha mẹ đi bên cạnh cả đời.
Bởi chính lòng biết ơn sẽ là kim chỉ nam dẫn lối cho chúng biết sống tử tế, biết yêu người, và biết trân trọng từng điều giản dị trong cuộc đời này.

Vì con không chỉ cần lớn –
Con cần học cách làm người.

Sưu tầm



LỜI THỀ Y ĐỨC CỦA CÁC TÂN BÁC SĨ SÀI GÒN XƯA…
Bác sĩ ở Saigon ngày xưa phải đọc lời thề Hippocrates khi chuẩn bị ra trường để hành nghề. Lời thề này được các sinh viên Y khoa đọc và nguyện làm theo trong lễ tốt nghiệp.
Chúng ta hãy tìm hiểu về Hippocrates cũng như lời thề củả ông nhé :
Hippocrates là một y sĩ Hy Lạp thời cổ đại (khoảng 460 – 370 Trước Công nguyên) được xem là ông tổ của nền y khoa phương Tây. Ông là người khởi xướng nền y khoa mang tính khoa học trong hoàn cảnh hệ thống y khoa của Hy Lạp thời đó là hệ thống chữa bệnh một nửa là y học một nửa là pháp thuật phù thủy và tất nhiên không khỏi bị chống đối kịch liệt. Do đi trước thời đại, chống lại lối mòn xưa cũ gắn với cường quyền, Hippocrates lúc đó bị tù 20 năm. Ở trong tù, bộ óc thiên tài của ông không chịu phận tù đã viết nên quyển “Cơ thể phức tạp” về cơ thể con người mà rất nhiều điều trong đó vẫn đúng cho đến ngày nay.
“Lời thề Hippocrates” là lời tuyên thệ của các thầy thuốc khi vào nghề. Ở Việt Nam ta còn gọi là “Lời thề Y đức”. Trải qua thời gian với một không gian hầu như khắp toàn cầu, lời thề Hippocrates có nhiều dị bản khác nhau. Tuy nhiên, bản gốc của lời thề Hippocrates được nhiều nước lưu giữ như sau:
“Tôi tuyên thệ với Apollo, thần chữa bệnh, Asclepius, Hygieia và Panacea, và tôi minh chứng với tất cả các nam thần, các nữ thần, tôi gìn giữ, tùy theo khả năng và thẩm định của tôi, lời thề sau đây:
Yêu kính, như là cha mẹ tôi, người đã dạy tôi môn học này; sống hòa nhã với thầy và nếu cần, chia sẻ tài sản với thầy; chăm sóc con cái thầy như là anh chị em tôi và dạy họ môn học này.
Tôi sẽ kê toa vì lợi ích của bệnh nhân, tùy theo khả năng và thẩm định của tôi, và không bao giờ làm hại ai.
Tôi không bao giờ đưa thuốc giết người cho bất kỳ ai hỏi tôi và sẽ không tư vấn một kế hoạch như vậy; và cũng như thế tôi sẽ không cho bất kỳ người phụ nữ nào một dụng cụ phá thai. Nhưng tôi sẽ giữ tinh khiết cho đời tôi và cho nghề nghiệp của tôi.
Tôi sẽ không giải phẫu để lấy sạn, kể cả đối với bệnh nhân biểu lộ là mang bệnh này; tôi sẽ dành việc giải phẫu cho những y sĩ, chuyên gia về bệnh này.
Mỗi căn nhà tôi bước vào, tôi bước vào vì lợi ích của bệnh nhân của tôi, giữ gìn tôi khỏi mọi ý đồ xấu xa và mọi cám dỗ và đặc biệt là khỏi các khoái lạc tình yêu với phụ nữ hay với nam giới, dù họ là người tự do hay nô lệ.
Tất cả mọi điều tôi biết trong khi hành nghề hay trong giao tiếp với mọi người, mà không nên để lộ ra ngoài, tôi sẽ giữ bí mật và sẽ không bao giờ tiết lộ.
Nếu tôi giữ lời thề này một cách thành khẩn, tôi sẽ được an hưởng đời tôi và thực hành nghề tôi, được mọi người kính trọng mãi mãi; nhưng nếu tôi đi trái đường và vi phạm lời thề, những điều ngược lại sẽ đến với tôi”.
BS ĐỖ HỒNG NGỌC

KHI KHÔNG BIẾT SỢ
Một thương nhân từng mua một viên kim cương thô khổng lồ ở Nam Phi, to khoảng bằng lòng đỏ trứng gà. Nhưng niềm phấn khích của ông vụt tắt khi phát hiện một vết nứt chạy xuyên qua trung tâm viên đá.
Hy vọng nhận được lời khuyên, ông đem viên đá đến cho một bậc thầy kim hoàn xem xét. Vị chuyên gia cẩn thận kiểm tra rồi lắc đầu đầy kinh ngạc:
- "Viên kim cương này có thể tách thành hai viên hoàn hảo, mỗi viên thậm chí còn có giá trị hơn viên gốc. Nhưng chỉ cần một nhát búa sai lầm, nó sẽ vỡ tan thành những mảnh vô giá trị. Rủi ro quá lớn. Tôi không dám đụng vào."
Câu chuyện tương tự lặp lại với các chuyên gia kim hoàn ở nhiều nước. Tất cả đều trầm trồ nhưng không ai dám liều lĩnh.
Cuối cùng, có người mách ông về một lão thợ kim hoàn ở Amsterdam nổi tiếng với đôi "bàn tay vàng". Vị thương nhân lập tức bay đến đó.
Vị kim hoàn lão luyện soi viên đá qua kính lúp và bắt đầu giải thích những rủi ro, nhưng vị thương nhân ngắt lời:
- "Tôi đã nghe chuyện này quá nhiều lần. Chỉ cần nói ông có làm được không, và giá bao nhiêu."
Lão thợ gật đầu và đưa ra mức giá. Vị thương nhân đồng ý.
Sau đó, vị kim hoàn quay về phía một người thợ học việc trẻ tuổi đang lặng lẽ làm việc ở góc xưởng, lưng quay lại phía họ.
Không một lời, chàng trai trẻ cầm viên kim cương, đặt lên lòng bàn tay, và với một nhát búa nhỏ chính xác, tách viên đá thành hai nửa hoàn hảo. Anh đưa lại viên đá, vẫn không quay mặt lại.
Choáng váng, vị thương nhân hỏi:
- "Cậu ấy đã làm việc với ông bao lâu rồi?"
Vị kim hoàn mỉm cười:
- "Hôm nay là ngày làm việc thứ ba. Cậu ấy chưa hiểu giá trị thực sự của viên kim cương này... và đó chính là lý do bàn tay cậu ta không hề run sợ."
P/S: Đôi khi chúng ta tự làm chuyện bé xé to. Đừng để nỗi sợ làm tê liệt bạn, những điều tưởng chừng bất khả thi đôi khi chỉ cần một tâm trí tỉnh táo và bàn tay vững vàng thì điều có thể giải quyết được.
(Văn Lê ST và lược dịch, ảnh AI vẽ minh họa)








Thứ Hai, 2 tháng 6, 2025

ÁNH HÀO QUANG VÀ CÁI CHẾT CỦA CON HƯƠU


 Người ta kể rằng trong khu rừng kia, có một con hươu đực trưởng thành, sở hữu một cặp sừng tuyệt đẹp. Mỗi lần nó đi qua, nắng chiếu lên khiến cặp sừng lấp lánh như một chiếc vương miện của rừng xanh. Các con hươu cái ngưỡng mộ, lũ thú nhỏ thì trầm trồ, còn chính nó , nó cũng tự hào khôn xiết với cặp sừng này.

Nó biết mình mạnh mẽ, đẹp đẽ, và đáng ngưỡng mộ. Nhưng chính vì thế, nó dần không còn sợ hãi hiểm nguy, không còn cảnh giác như xưa. Một ngày, khi bị bầy thú săn đuổi, nó lao vào rừng rậm để thoát thân. Thân hình nhanh nhẹn, đôi chân khoẻ mạnh vẫn có thể đưa nó đi xa, nhưng chính cặp sừng rực rỡ lại mắc kẹt giữa một lần nhẩy trượt chân ngã vào khe núi. Nó vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng càng cố thì sừng càng bị giữ chặt hơn. Cuối cùng, nó không chết vì bị săn, mà chết khô vì không thoát khỏi chính thứ mà nó từng kiêu hãnh nhất.
Con người cũng vậy.
Không ít người từng vượt qua những ngày tháng đói khổ, từng chịu đựng gian nan mà không gục ngã. Nhưng lại gục ngã chính lúc đang rực rỡ nhất , giữa ánh đèn sân khấu, giữa tiền tài, địa vị, danh tiếng. Bởi vì khi ta đạt được những điều khiến người khác ngưỡng mộ, cũng là lúc ta dễ mất cảnh giác với chính mình nhất.
Điều đáng sợ nhất không phải là lúc ta chật vật giữa khốn khó, mà là khi ta đứng trên đỉnh vinh quang , nơi người ta dễ say mê, dễ chủ quan và dễ quên mất sự mong manh của chính mình.
Trên đỉnh cao, phía trước bạn là mây trời , nhưng phía sau lưng bạn luôn là vực thẳm.
Một bước trượt chân, một phút kiêu ngạo, một giây bất cẩn và tất cả có thể tan biến.
Thành công là một đỉnh núi , nhưng cũng là nơi gió lớn nhất.
Không giữ vững được mình, không biết khiêm nhường, không biết lùi lại một bước để nhìn xuống chặng đường đã qua… thì cái giá phải trả sẽ không chỉ là thất bại , mà là sụp đổ.
Đôi khi, thứ khiến ta mắc bẫy không phải là điểm yếu, mà chính là điều ta tự hào nhất. Ngã ngay ở vạch về đích.
Giữ được mình khi gian khó là bản lĩnh.
Nhưng giữ được mình khi huy hoàng mới là trí tuệ.
Nhưng để biết được điều đó đôi khi chúng ta phải trả giá..... đôi khi là cái giá khi đã ......... quá muộn.

Sưu tầm


MỘT NGƯỜI CẦN ĐƯỢC DỰNG TƯỢNG TẠI VN….

Mấy hôm nay chắc các bạn cũng đọc tin về một tỉ phú Mỹ, ông Charles ‘Chuck’ Feeney, 89 tuổi, đã cho đi hết 8 tỉ USD, chỉ giữ lại 2 triệu USD để sống cùng vợ những ngày cuối đời.
Các bản tin cũng cho hay ông đã dành nhiều triệu đôla giúp Việt Nam nhưng ít bài nào cho biết cụ thể đó là gì.
Vừa qua Quỹ từ thiện Atlantic của ông Charles ‘Chuck’ Feeney tuyên bố đóng cửa ngày 15/9 sau đã cho đi hết tài sản của ông.
Theo tài liệu của Quỹ Atlantic, ông Charles F. Feeney, người sáng lập Quỹ Từ thiện Atlantic, có những chuyến thăm dò sang Việt Nam cuối thập niên 1990.
Các dự án từ thiện của ông tại Việt Nam là tiến hành từ 1997, kết thúc năm 2015. Tổng cộng 297 dự án của Atlantic hiến tặng cho 97 cơ sở địa phương, với tổng số tiền là 381,6 triệu đô la Mỹ.
Trong đó có các ví dụ như:
15 triệu xây dựng trường RMIT tại Hà Nội
11 các tổ chức tại Úc đã nhận được 68 triệu đô la Mỹ của Atlantic để làm việc tại Việt Nam.
2005–2016: 51,4 triệu cho xây dựng, cải tạo, trang thiết bị, đào đạo cán bộ và nâng cấp các trạm xá xã trong 8 tỉnh: Khánh Hòa, Đà Nẵng, Thừa Thiên Huế, Vĩnh Long, Thái Nguyên, Cà Mau, Đăk Lăk và Yên Bái.
2004–2006: 45 triệu nâng cấp và hỗ trợ Bệnh viện Mắt Đà Nẵng.
2005–2014: 4 triệu xây dựng năng lực chăm sóc chữa trị về mắt tại 8 tỉnh trọng điểm.
2006: 4 triệu xây dựng và trang bị Khoa Mắt và Trung tâm Huấn luyện tại Bệnh viện Trung ương Huế.
2009–2012: 2 triệu củng cố năng lực đào tạo cho Viện Mắt Trung ương.
2009: 1 triệu cho Trung tâm Cộng đồng Huấn luyện Chăm sóc Mắt tại Bệnh viện Mắt TP Hồ Chí Minh.
Những món hiến tặng cuối cùng ($2,5 triệu cho Sở Y tế Yên Bái; $1 triệu cho Đại học Y tế Công cộng).
(BBC)
Cách nay 3 ngày, ông đã đặt bút ký giấy đóng cửa quỹ từ thiện Atlantic Philanthropies vì toàn bộ tài sản của ông đã được phân phát hết. Năm nay 89 tuổi, ông không còn là tỷ phú nữa vì đã tặng toàn bộ tài sản và tiền quyên góp là 8 tỷ usd cho người dân và các chương trình từ thiện. Ông từng TN đại học Cornell danh giá và là người giàu thứ 23 của thế giới dù xuất thân từ một khu phố nghèo ở tiểu bang New Jersey và lăn lộn kiếm sống. Vợ và 5 con của ông cũng theo gương ông, sống giản dị dù rất giàu có và cùng làm từ thiện.
Ông dành 3,7 tỷ USD cho giáo dục, 870 triệu USD cho nhân quyền và hoạt động thay đổi xã hội, 700 triệu USD cho chăm sóc sức khỏe, trong đó có 270 triệu USD để cải thiện nền y tế Việt Nam.
Ông còn cấp rất nhiều học bổng cho sinh viên Việt Nam du học thạc sĩ tại Australia.
Ông Feeney từng có 6 căn hộ sang trọng ở Côte d’Azur (Pháp), Mayfair và đại lộ Park (New York). Ông đã bán tất cả và giờ đây ông thuê lại một căn hộ nhỏ chỉ có hai phòng ở San Francisco để sống.
Trên tường nhà ông có vài tấm hình chụp cùng gia đình, bạn bè. Ở trên có một kỷ niệm chương nhỏ ghi:
"Chúc mừng Chuck Feeney đã quyên góp 8 tỷ USD".
Mặc dù là tỷ phú và là chủ chuỗi cửa hàng miễn thuế Duty Free nổi tiếng toàn cầu nhưng xưa nay ông toàn đeo kính cũ, đi máy bay hạng phổ thông và uống rượu loại 2 tại các nhà hàng, chi tiêu dè sẻn và tiết kiệm. Mục tiêu của ông là làm từ thiện.
Câu chuyện ưa thích của ông là về con sóc ăn quả bồ đào mà ông hay kể lại :“Một con sóc thấy bồ đào trong vườn, muốn vào trong ăn một chầu cho đã, nhưng nó mập quá, không chui vào được. Thế là ba ngày ba đêm nó không ăn không uống để gầy đi, cuối cùng cũng chui vào được! Ăn no nê, cảm thấy thỏa mãn, nhưng khi nó muốn đi, lại không chui ra được. Bất đắc dĩ đành phải giở trò cũ, lại ba ngày ba đêm không ăn uống. Kết quả, lúc nó chui được ra, bụng vẫn thót lại như lúc chưa chui vào.”
Ông hiểu rằng con người sinh ra trắng tay thì cũng nên tay trắng trở về với cát bụi! và “ tấm vải liệm không có túi”! Vì vậy hãy cho tất cả những gì có thể để có một cuộc đời hữu ích và sống thanh thản.
Ông cho biết "Tôi hạnh phúc vì cho đi toàn bộ tài sản trước khi hết thời gian của cuộc đời".
Copy từ trang NGUYỄN HƯNG TỰ LẬP
(Lược từ BBC)


TRÌNH ĐỘ VĂN HÓA CỦA CON NGƯỜI ĐÔI KHI ĐƯỢC THỂ HIỆN QUA TIỂU TIẾT

1 . Khi người khác rót nước cho mình, đừng chỉ ngồi yên nhìn người ta mà hãy đưa tay ra nâng cốc, điều đó thể hiện phép lịch sự.
2. Khi người khác nói chuyện với mình, ít nhất cũng phải đáp lại người ta một câu. Đừng để người ta nói xong một câu lại nhận về được sự im lặng hoặc câu nói À, Ừ, Ờ, đúng rồi cùng với sự khó chịu.
3. Dùng bữa xong nên nói: "Tôi ăn xong rồi, mọi người cứ ăn đi nhé!"
4. Khi đưa đồ cho người khác nên đưa bằng hai tay.
5. Lúc ăn cơm nên cầm bát lên, không được dùng đũa đảo lộn thức ăn, không gõ bát đũa.
6. Người đi vào cuối cùng nên đóng cửa.
7. Tiễn người khác về nên nói: "Đi cẩn thận nhé!"
8. Rửa tay xong không nên tùy tiện vẩy tay, để nước bắn lên người khác sẽ rất bất lịch sự.
9. Khi đưa dao hoặc vật nhọn cho người khác, nên đưa phần chuôi hướng về họ.
10. Không nên công khai điểm yếu của người khác.
11. Khi người khác nói chuyện với mình hãy chú ý vào người ta, đừng đảo mắt nhìn xung quanh.
12. Khi rót trà hay rót nước cho người khác xong, không nên quay vòi ấm về phía họ.
13. Đi, đứng, ngồi, nghỉ cần đúng tư thế, tác phong.
14. Nói được phải làm được. Nếu không làm được thì đừng hứa.
15. Nếu trong phòng có người, khi ra ngoài nên đóng cửa nhẹ nhàng.
16. Khi đưa đồ cho người khác mà ở giữa cách một người, không nên đưa thẳng ra trước mặt người ta mà nên vòng qua phía sau.
17. Học cách dịu dàng và biết lắng nghe.
18. Đến chơi nhà người khác, đừng tùy tiện ngồi lên giường nhà người ta.
19. Ăn cơm cố gắng đừng phát ra tiếng.
20. Lúc nhặt đồ hoặc đi giày nên ngồi thấp xuống chứ đừng cúi người, khom lưng.
21. Khi bị phê bình, dù người khác có sai đi chăng nữa cũng đừng vội phản bác, nên đợi họ nói xong bình tĩnh lại hẵng giải thích.
22. Làm việc gì cũng nên có điểm dừng thích hợp, bất kể là ăn món mình thích hay tức giận điều gì đó.
23. Đến nhà bạn ăn cơm nên chủ động rửa bát hay xếp dọn bàn ăn.
24. Trong cuộc sống bạn sẽ phải gặp nhiều thể loại người khác nhau, chắc chắn không phải ai bạn cũng có thể hòa hợp được nhưng có một câu nói luôn đúng trong mọi trường hợp: Bạn đối xử với người khác thế nào, người ta sẽ đối xử lại với bạn như vậy.
25. Dù là ai, trong trường hợp nào cũng đừng dễ dàng kể bí mật của mình với người khác.
26. Học hành là chuyện cả đời. Chỉ học kiến thức trong sách thôi là chưa đủ, phải học cả kiến thức xã hội. Thực tế cuộc sống luôn phức tạp hơn những gì bạn nghĩ.
27. Dũng cảm nhất là khi nhận ra sự tàn khốc của cuộc sống nhưng vẫn yêu cuộc sống này cháy bỏng. Đừng sợ sự dối trá, nhưng cần phải biết cuộc sống luôn tồn tại sự dối trá.
28. Khi lau bàn nên lau hướng về phía mình.
29. Khi gọi điện thoại hoặc nghe điện thoại, câu đầu tiên phải luôn là: "Alo, chào.... ạ!". Khi tắt máy, nếu người kia là người lớn tuổi hơn bạn hoặc là cấp trên của bạn thì tốt nhất bạn nên chờ họ tắt điện thoại trước, còn nếu bạn là người lớn tuổi hơn hoặc cấp trên của họ thì bạn nên chủ động tắt máy trước, đừng để người ở đầu dây bên kia phải đợi.
30. Đừng khạc nhổ hoặc vứt rác bừa bãi. Nếu nơi đó không có thùng rác, hãy cầm rác về vứt vào thùng rác nhà mình.
31. Bất kể trong hoàn cảnh nào cũng nên đánh răng cẩn thận, đặc biệt là vào buổi tối.
32. Tuyệt đối đừng bao giờ bỏ bữa sáng. Nếu không ăn sáng thì cũng phải uống nước hoặc uống sữa.
33. Đỗ xe nên đỗ đúng nơi quy định, chừa không gian cho người khác mở cửa xe, đầu xe nên hướng ra phía ngoài để tiện rời đi.
34. Nếu là cửa thủy lực, dù là cửa đẩy hay cửa kéo cũng nên làm theo quy tắc "Ra trước vào sau". Nếu phía sau có người nên giữ cửa chắc, tránh để cửa bật lại va vào người khác. Khi có người mở cửa giúp mình đừng quên cảm ơn họ.
35. Phép lịch sự nên áp dụng đối với tất cả mọi người, bất kể họ là cấp trên, là người lớn tuổi, là nhân viên phục vụ hay là cô chú lao công bên đường.

Sưu tầm



Mấy trăm năm về trước, tại một thị trấn nhỏ ở Ý, có một người đàn ông kinh doanh mắc nợ một khoản tiền cho vay nặng lãi rất lớn. Người cho vay nặng lãi đó là một ông già, vẻ ngoài khó ưa, nhưng ông già đó lại vô tình cảm mến người con gái của ông chủ kia.

Không cần phải nói, cô gái đã tỏ vẻ kinh tởm khi lão già đó đến cầu hôn cô.

Ông già cho vay nặng lãi nói rằng ông sẽ cho hai viên sỏi vào một cái túi, một viên màu trắng và một viên màu đen.

Cô gái sẽ phải lấy ra một viên sỏi từ trong cái túi đó. Nếu lấy ra viên màu đen thì ông ấy sẽ xóa sạch toàn bộ số nợ nhưng cô gái phải lấy ông. Còn nếu lấy ra viên màu trắng, ông vẫn sẽ xóa nợ và cô gái không phải làm vợ ông.

Đứng trên con đường lát sỏi trong khu vườn của người chủ, ông già cho vay cúi người xuống và nhặt lấy hai viên sỏi.

Khi ông ta đang cúi nhặt, thì cô gái để ý thấy rằng ông ấy nhặt 2 viên sỏi màu đen và cho chúng vào túi.

Sau đó, ông ấy yêu cầu cô gái tiến lại gần cái túi và lấy ra một viên sỏi.

Theo lẽ tự nhiên thì cô gái có 3 sự lựa chọn:

- Từ chối không lấy ra viên sỏi nào từ cái túi đó.

- Lấy cả hai viên sỏi ra khỏi túi và vạch trần sự gian lận của ông lão.

- Chọn lấy một viên mặc dù hoàn toàn biết rằng nó là màu đen vì muốn hy sinh bản thân để trả nợ cho cha.

Thế là cô gái lấy ra một viên sỏi, và trước khi giở lòng bàn tay ra để xem nó màu gì thì cô giả vờ làm rớt viên sỏi đó xuống mặt đất phủ đầy sỏi. Cô gái nói với người chủ nợ: "Ối, tôi bất cẩn quá. Không sao hết, chỉ cần nhìn vào túi xem viên sỏi nào còn sót lại thì ông sẽ biết ngay tôi đã chọn được viên nào đó mà."

Viên sỏi còn sót lại trong túi dĩ nhiên là viên màu đen, và bởi vì lão chủ nợ không muốn bị vạch trần đã gian lận nên đành chấp nhận cô gái đã chọn được viên màu trắng, thế là cô ấy đã giúp cho cha được xóa nợ.

Tinh thần của câu chuyện:

Luôn có khả năng để vượt qua những tình huống khó khăn nếu bạn có thể tư duy vượt giới hạn, và đừng ràng buộc bản thân bởi những lựa chọn chỉ vì bạn nghĩ không có lựa chọn nào khác hơn nữa.

Sưu Tầm


Người ta nói rằng điều đó xảy ra vào năm 1930, tại một hội nghị khoa học ở Đức. Albert Einstein vừa trình bày xong một bộ phương trình mới phức tạp. Cả hội trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay. Ai dám thách thức cha đẻ của vật lý hiện đại?
Tuy nhiên, từ phía sau hội trường, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
Giọng nói đó thuộc về một nhà vật lý 22 tuổi tên là Lev Landau—vẫn chưa được biết đến, vẫn chưa được chứng minh. Anh ta chỉ ra một sai sót trong phương trình thứ hai của Einstein một cách lo lắng nhưng rõ ràng. Những lời nói của anh ta không hề thiếu tôn trọng—mà chỉ chính xác. Hợp lý. Dũng cảm.
Cả hội trường im lặng.
Einstein dừng lại. Ông từ từ bước trở lại bảng đen, nghiên cứu tác phẩm của mình và sau một lúc… quay lại phía khán giả và gật đầu.
"Chàng trai trẻ nói đúng", ông nói. "Xin hãy bỏ qua tuyên bố trước đó của tôi".
Không có cái tôi. Không có sự biện hộ. Chỉ có sự thật.
Khoảnh khắc đó không chỉ đánh dấu sự trỗi dậy của một nhà vật lý tương lai được đề cử giải Nobel—mà còn tiết lộ một điều thậm chí còn mạnh mẽ hơn: sự khiêm tốn của Einstein. Sự sẵn sàng sai lầm của ông. Ông hiểu rằng sự vĩ đại không phải lúc nào cũng đúng—mà là luôn sẵn sàng học hỏi.
Cho dù câu chuyện có diễn ra chính xác theo cách này hay không, thông điệp của nó vẫn rất rõ ràng: Hãy mạnh dạn thách thức. Học hỏi một cách khiêm tốn. Tìm kiếm sự thật một cách không ngừng nghỉ. 

Sưu tầm






Thứ Hai, 28 tháng 4, 2025

CÂU CHUYỆN BẤT NGỜ PHÍA SAU BỨC ẢNH GÂY CHẤN ĐỘNG THẾ GIỚI.

 



Bác sĩ Zbigniew Religa đã ra đi nhưng bệnh nhân mà ông đã cứu sống và bức ảnh ghi lại khoảnh khắc lịch sử của nền y học vẫn còn sống mãi.

Bức ảnh này được nhiếp ảnh gia người Mỹ James Stansfield chụp lại vào tháng 8/1987. Có lẽ anh sẽ không bao giờ ngờ được thành quả của mình đã làm thay đổi cả thế giới khi được công bố. Khoảnh khắc lịch sử trong bức ảnh còn được kênh National Geographic bình chọn là tấm ảnh đẹp nhất của năm 1987.

Trong tấm ảnh là một bác sĩ đang ngồi nghỉ cạnh giường bệnh nhân sau ca phẫu thuật ghép tim đầu tiên trên thế giới và cũng là ca phẫu thuật làm thay đổi nền y học cũng như cuộc sống của hàng triệu người sau này.

Tuy nhiên, phía sau bức ảnh lịch sử ấy là cả một câu chuyện đầy ý nghĩa mà nhân vật chính là bác sĩ Zbigniew Religa, người Ba Lan.
Năm 1963, Religa học xong Đại học Y khoa Warszawa. Năm 1973, ông đến thăm thành phố New York để học hỏi về cách phẫu thuật mạch máu, và năm 1975 ông đã được đào tạo về phẫu thuật tim tại Detroit.

Năm 1985, ông là người thực hiện ca mổ ghép tim đầu tiên ở Ba Lan. Chỉ hai năm sau, khi đang làm Trưởng khoa Tim mạch tại Zabrze, ông đã quyết định tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân Tadeusz Zitkevits, 61 tuổi sau khi người này bị nhiều bác sĩ khác từ chối do tuổi quá cao. Tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật là rất thấp, nếu không nói là bất khả thi.
2 năm trôi qua, khi tìm được quả tim phù hợp với bệnh nhân, bác sĩ Regila ngay lập tức lên lịch phẫu thuật. Ông cùng đội ngũ y bác sĩ của mình đã tiến hành phẫu thuật suốt 23 tiếng đồng hồ không ngủ nghỉ.

Sau khi kết thúc cuộc chiến giành sự sống, bác sĩ Religa thay vì nghỉ ngơi đã ngồi im lặng bên cạnh giường bệnh nhân để chờ đợi dấu hiệu sự sống. Ở phía góc phòng, một nữ y tá dường như đã kiệt sức, nằm ngủ ngay trên sàn giữa những trang thiết bị y tế ngổn ngang.

Tất cả khoảnh khắc, cảm xúc của những y bác sĩ đã được nhiếp ảnh gia James Stanfield ghi trọn. Ông cho biết ngày hôm sau, bệnh nhân đã hồi phục và cảm thấy khỏe mạnh trở lại.
Một câu chuyện khác nữa mà nhiều người vẫn chưa hề biết tới về những khó khăn mà vị bác sĩ đầy tài năng và y đức đã phải trải qua để có thể tiến hành ca ghép tim quan trọng.

Vào thời điểm quyết định phẫu thuật ghép tim, ông đã bị nhiều người phản đối vì tin rằng hành động đó là hủy hoại một phần cơ thể con người. Tất cả các bác sĩ và bệnh viện khác đều lo lắng sẽ bị tước giấy phép hành nghề nếu tiếp tục phẫu thuật và sợ rằng sẽ không thành công.

Không có nguồn hỗ trợ tài chính hay nguồn lực nào, bác sĩ và nhóm của ông đã tự gây quỹ riêng. Vượt qua mọi trở ngại, họ đã thành công và làm nên dấu ấn không ai có thể quên. Bác sĩ Religa đã cho thấy một khía cạnh khác của y học hiện đại và chứng minh rằng không gì là không thể.

Sau ca ghép tim này, bác sĩ Regila cống hiến cho ngành y của đất nước cho tới khi qua đời vào ngày 8/3/ 2009 vì bệnh ung thư phổi. Đám tang của ông đã được phát sóng trực tiếp trên truyền hình. Cả nhiếp ảnh gia James và bệnh nhân Zitkevits Tadeusz đều có mặt chứng kiến giây phút chia ly, trên tay cầm bức ảnh chụp lại giây phút trong phòng mổ ngày hôm đó.
Đến năm 2006, ông Zitkevits Tadeusz đã 90 tuổi và vẫn luôn giữ tấm hình giống như bùa hộ mệnh của mình. Mặc dù trái tim của bác sĩ Zbigniew Religa đã ngừng đập nhưng trái tim của bệnh nhân mà ông đã cứu sống vẫn khỏe mạnh tới bây giờ.

#SưuTầm
#FbMyLanPhạm 



CÀNG ĐỌC CÀNG THẤY HAY.
1. Lúc về già mình sẽ tuyệt đối không được chủ quan nghĩ rằng còn khoẻ, còn sung sức để nghĩ và làm những việc như hồi thanh niên. Tiền bạc là của con, địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, SỨC KHOẺ là của mình.
2. Lúc về già mình nên quan tâm đến BẢN THÂN, sống thế nào cho vui thì sống, việc nào muốn và thích thì làm, ai nói sao mặc kệ vì mình đâu phải sống vì ý thích hay không thích của người khác, nên sống thật với mình.
3. Lúc về già mình sẽ SỐNG GẦN CON mà không sống chung với bất cứ đứa nào, chỉ sống với...vợ. Nếu cứ thương con cái, sống với chúng nó thể nào cũng đến lúc mình ở trọ trong chính ngôi nhà của mình. Con không có tiền mua nhà thì thuê, không đủ tiền thuê mình hỗ trợ, quyết không ở chung, trai gái dâu rể gì cũng vậy hết, một tuần đến thăm nhau 1 lần vào ngày cuối tuần là đủ.
4. Lúc về già... rất già, nên đặt một chỗ ở một trung tâm DƯỠNG LÃO nào đó. Tiền ít ở chỗ xoàng, tiền nhiều ở chỗ tươm để được chăm sóc y tế tốt và có nhiều cơ hội vui chơi bên bạn đồng trang lứa.
5. Lúc về già nên và chỉ nói hai chữ "ngày xưa" (đúng hơn là những câu chuyện hoài niệm) với BẠN đồng niên, tuyệt đối không nói với lũ trẻ, vì chúng sẽ cho mình bị dở hơi. Với tụi trẻ chỉ nói "ngày mai" và chỉ trả lời khi chúng hỏi. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thuở nhỏ, cùng bạn học nhớ lại bao chuyện vui thời trai trẻ, có như vậy mới tìm lại được cảm giác của một thời đầy sức sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thành là một niềm vui lớn của tuổi già. Nếu bạn đã cố hết sức mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó! Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt.
6. Lúc về già, mình sẽ dành thời gian đi THĂM QUAN những vùng đất mà chưa bao giờ đặt chân đến.
7. Lúc về già mình phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hãy chia tay với “ông sư khổ hạnh”, hãy làm “CON CHIM BAY LƯỢN”. Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc, cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao chất lượng cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của tuổi già.
8. Lúc về già đừng bao giờ đến CƠ QUAN CŨ nếu như chưa nhận được một lời mời trân trọng, vào những dịp đặc biệt.
9. Lúc về già cần HIỂU rõ:
- Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc là cảm giác, cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng.
- Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng mang đến, khi chết chẳng mang đi. Nếu có người cần giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khỏe và niềm vui thì tại sao không bỏ ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ! Người khôn biết kiếm tiền biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó.
- Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn. Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một chút hỏi vài câu là thấy đủ rồi. Con tiêu tiền cha mẹ thoải mái; cha mẹ tiêu tiền con chẳng dễ. Nhà cha mẹ là nhà con; nhà con không phải là nhà cha mẹ. Khác nhau là thế, mình phải coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, mà không mong báo đáp, chờ báo đáp là tự làm khổ mình.
- Ốm đau trông cậy ai? Trông cậy con ư? Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu. Trông vào bạn đời ư? Người ta lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi. Vậy nên cần chuẩn bị tài chính để sẵn sàng thuê người chăm sóc để con cái đỡ vất vả vì mình.
- Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn tham uống….). Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh). Người khôn phòng bệnh, chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống. Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới khám chữa bệnh…. Tất cả đều là muộn.
- Chất lượng cuộc sống của người già cao hay thấp chủ yếu tùy thuộc vào cách tư duy, tư duy tích cực là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, dùng tư duy lạc quan để thiết kế cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và sự tự tin, cuộc sống có hương vị; tư duy hướng hại là tư duy tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết.
- “Hoàn toàn khỏe mạnh” là thân thể, tâm lý và đạo đức đều khỏe mạnh. Tâm lý khỏe mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao thiệp; đạo đức khỏe mạnh là có tình thương yêu, sẵn lòng giúp người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu.
10. Lúc về già mình sẽ thực hiện : 3 QUÊN, 4 CÓ, 5 KHÔNGvà 6 VỊ BÁC SĨ .
- 3 QUÊN
* Một quên mình tuổi đã già
Sống vui, sống khỏe, lo xa làm gì.
* Hai là bệnh tật quên đi
Cuộc đời nó thế, việc gì nhọc tâm
* Ba quên thù hận cho xong
Ăn ngon ngủ kỹ để lòng thảnh thơi.
- 4 CÓ
* Một nên có một gia đình
Vì không – homeless – người khinh lẽ thường
* Hai cần phải có nhà riêng
Đói no cũng chẳng làm phiền dâu, con
* Ba là trương mục ngân hàng
Ít nhiều tiết kiệm an thân tuổi già
* Bốn cần có bạn gần xa
Tri âm, tri kỷ để mà hàn huyên.
- 5 KHÔNG
* Một không vô cớ bán nhà
Dọn vào chung chạ la cà với con
* Hai không nhận cháu để trông
Nhớ thì thăm hỏi bà, ông, cháu mừng
* Ba không cố gắng ở chung
Tiếng chì, tiếng bấc khó lòng tránh lâu
* Bốn không từ chối yêu cầu
Ít nhiều quà cáp con, dâu, cho mình
* Năm không can thiệp nhiệt tình
Đời tư hay việc riêng phần của con.
- 6 VỊ BÁC SĨ TỐT NHẤT TRONG ĐỜI :
* Ánh nắng mặt trời
* Nghỉ ngơi
* Thể dục
* Ăn uống điều độ
* Tự tin
* Bạn bè
Cuối cùng luôn xác định TƯ TƯỞNG:
“Sinh - bệnh - lão - tử” là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống đàng hoàng để không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho mình một dấu CHẤM HẾT THẬT TRÒN ●
Cóp nhặt để ở Facebook khi rảnh rỗi đọc lại thấy vui.


NGƯỜI DO THÁI ĐỌC SÁCH THẾ NÀO MÀ TRỞ NÊN THÔNG THÁI VÀ GIÀU CÓ ĐẾN VẬY?

Người Do Thái – một trong những dân tộc thông thái và thành công nhất thế giới – nổi tiếng với văn hóa đọc sách sâu sắc và tinh thần học hỏi không ngừng. Với họ, sách không chỉ là tri thức, mà còn là cội nguồn nuôi dưỡng tâm hồn và dẫn đường phát triển cá nhân.

Dưới đây là những thói quen đọc sách tiêu biểu của người Do Thái mà bạn có thể học hỏi:

1. Đọc sách từ khi còn nhỏ
Ngay từ bé, trẻ em Do Thái đã được tiếp cận với sách. Một phong tục đặc biệt là bôi mật ong lên sách, để trẻ cảm nhận rằng "sách là ngọt ngào", từ đó hình thành tình yêu tự nhiên với việc đọc.

2. Xem việc đọc là nghĩa vụ suốt đời
Người Do Thái không đọc sách theo phong trào. Họ xem đó là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, giống như ăn uống hay hít thở – phải làm mỗi ngày.

3. Đọc để học, không chỉ để giải trí
Họ tập trung đọc sách tri thức: lịch sử, triết học, tôn giáo, khoa học, kinh tế... Sách không chỉ để giải trí mà phải giúp mở rộng tư duy và hiểu biết.

4. Thảo luận và phản biện sau khi đọc
Sau khi đọc, người Do Thái thường thảo luận và phân tích sâu, thậm chí tranh luận để mở rộng góc nhìn. Họ không ngại phản biện, bởi điều đó giúp tiếp cận chân lý sâu hơn.

5. Duy trì thói quen đọc đều đặn
Dù bận rộn, họ vẫn dành thời gian mỗi ngày để đọc. Đó là một kỷ luật cá nhân nghiêm ngặt, không bị gián đoạn bởi công việc hay tuổi tác.

Người Do Thái không đơn thuần đọc sách để biết nhiều, mà là để hiểu sâu, nghĩ rộng và sống có trí tuệ. Văn hóa đọc này là nền tảng giúp họ thành công vượt trội trong nhiều lĩnh vực – từ khoa học, kinh doanh đến giáo dục và nghệ thuật.

👉 Nếu bạn muốn phát triển tư duy, nâng cao bản thân mỗi ngày, hãy bắt đầu bằng thói quen đọc sách như người Do Thái. Một cuốn sách mỗi ngày – một bước tiến đến thành công!

#tapchidoanhnhan 



Sáng thứ sáu, anh lại tái khám. Mình hỏi: Ủa, mẹ đâu anh? Anh rươm rướm nước mắt trả lời: Mẹ mất cách đây ba tuần rồi bác Trung.

- Ơ ....
- Bốn tuần trước hai mẹ con đến bác Trung khám cho đi xét nghiệm máu tổng quát, bác Trung xem kết quả xong còn nói: Chúc mừng cô, đường huyết tốt, chức năng thận chức năng gan tốt, siêu âm tim thì hở van 2 lá 1 phần tư cũng bình thường. Chắc cô sống tới 100 tuổi. Lúc đó mẹ về vui lắm. Vậy mà một tuần sau đang ngồi ăn, mẹ than nặng ngực, lát sau lăn đùng ra ... Anh đưa mẹ vào bệnh viện X cấp cứu. Bác sĩ ở đó nói mẹ bị nhồi máu cơ tim tối cấp. Không cứu được.

- ....
- Lần nào mẹ đến khám bác Trung về cũng vui lắm, vì bác Trung nói mẹ chắc mọc sừng quá thành tinh quá vì tới 82 tuổi rồi, xét nghiệm cái gì cũng tốt ....
- Em ....
- Gia đình anh mang ơn bác Trung lắm. Mẹ theo bác Trung cũng đã 16 năm rồi, từ hồi bác Trung còn non choẹt.

Anh cảm ơn mình xong rồi cầm toa đi lãnh thuốc. Mình ngồi thừ ra đó. Cố gắng tìm một lời gì đó để chia sẻ cùng anh nhưng không hiểu câu chữ chạy đi đâu mất hết trơn.

Mình thường thấy con gái đưa cha mẹ đi khám bệnh, chứ ít thấy con trai đưa cha mẹ đi khám. Vậy mà anh ròng rã 16 năm. Ròng rã theo mình qua 03 cái bệnh viện. Mình đi đâu mẹ và anh theo đó.

Nhưng rồi mình nghĩ, có gì đâu mà buồn. Mình phải chúc mừng mẹ anh đã hoàn thành kiếp sống của mình. Cô đã sống một cuộc đời đáng sống trọn vẹn, bởi nếu không làm sao có được người con hiếu thảo lo cho cha mẹ từng miếng ăn giấc ngủ, từng viên thuốc từng lần đi khám ....

Thiền sư No Ann Chan từng nói: "Chúng ta thật khôi hài. Tự dưng khóc khi một người mất đi thay vì nhảy múa chúc mừng. Nếu muốn khóc thì hãy khóc khi đứa trẻ mới sinh ra, bởi vì đó là nguyên nhân, có đến nên mới đi, có sinh nên mới diệt."

Nếu mỗi ngày chúng ta sống đều trọn vẹn đều hết lòng thì khi đi chắc chúng ta sẽ thanh thản lắm.

Buổi tối thứ sáu mình chạy ra quán cà phê chúc mừng sinh nhật một anh bạn. Anh kể: Chị hai anh đang lái xe đi làm thì đau bụng dữ dội. Chị ấy vào cấp cứu. Sau khi thăm khám bác sĩ nói chỉ bị ung thư tuỵ giai đoạn cuối đã di căn. Mổ 05 lần, chết đi sống lại. Giờ nằm đó đau đớn.

- Chị hai anh nhiêu tuổi, anh?
- Mới 60 à Trung.

Mới 60. ....

Là bác sĩ ngày nào mình không chứng kiến những cuộc ra đi đâu. Có người ra đi khi còn thai đỏ hỏn. Có người ra đi lúc mới chào đời. Có người ra đi thời niên thiếu. Có người nằm thở máy sống đời thực vật tận 05 năm tới 100 tuổi mới ra đi.

Có người ra đi đột ngột. Có người ra đi từ từ.

Chẳng biết ra đi đột ngột hay ra đi từ từ thì cái ra đi nào nhẹ nhàng hơn?

Có lẽ nhẹ nhàng hay không do lòng chúng ta cho như thế nào thôi. Nếu thấy nhẹ là nhẹ. Nếu thấy nặng thì nặng.

Nhưng nhìn những cuộc ra đi như vậy chúng ta có học được gì không?

Chúng ta có can đảm sống? Can đảm là chính mình. Can đảm nói lên tiếng nói trái tim. Can đảm nhận lỗi, can đảm dấn thân, can đảm yêu thương không hề mong đáp lại .....

- Chị ấy ăn uống rất kỹ. Kiêng khem đủ thứ. Gần như không ăn thịt. Vì chị ấy cho rằng ăn thịt đỏ sẽ ung thư. Ai ngờ bị ung thư. Chúng ta không phải sống để ăn nhưng ai cũng phải ăn để sống. Tại sao không sống vui vẻ, làm những điều mình yêu thích nhưng không ảnh hưởng tới ai mà lại biến cuộc đời mình thành một cuộc hành xác, hả em?

- Ừ thì tại sao?

Mình khe khẽ hát

"Hãy nói về cuộc đời
Khi ta không còn nữa
Sẽ lấy được những gì
Về bên kia thế giới ..."
- thơ Du Tử Lê - nhạc Anh Bằng -

Thật sự thì chúng ta không nói được những điều chúng ta không biết. Chúng ta có thể giả vờ tin rằng khi chúng ta không còn nữa thì có thể xuống hoả ngục hay lên thiên đàng và nếu tham hơn thì sự sống đời đời. Điều này an ủi chúng ta cực kỳ, bởi nếu không, cuộc sống này trở nên tuyệt vọng lắm nếu chết là hết.

Thật sự, chúng ta vẫn biết thời gian không bao giờ đứng đợi chúng ta, vô thường cận kề trong mỗi sát na ... nhưng chúng ta vẫn cứ trì hoãn những lần có thể thương, có thể thiết tha hoặc có thể buông và rời đi như chưa từng ....

Chúng ta cứ để dành ngày mai, để dành khi ổn định mới mở lòng mình.

Rồi một ngày chớp mắt nhìn lại, tóc đã phai, chân đã mỏi, những câu thương câu cám ơn xin lỗi ... đã muộn màng.

Rồi chúng ta nói với nhau rằng:

Như chiếc lá đang buông mình trong gió
Vẫn thương người dù đã rất tàn phai ....

Tại sao không bây giờ ở đây?

Khi đã về nhà rồi, chúng ta lại hiểu thêm: Nào dễ ....

Nhà thơ Du Tử Lê viết tiếp:

"Anh là chim bói cá
Em là ánh trăng ngà
Chỉ cách một mặt hồ
Mà muôn trùng chia xa ...."

Chỉ cách có một mặt hồ mỏng manh như sương như khói
Chỉ cách có một bước chân nhỏ bé như cỏ như lá
Vậy mà ....

Muôn trùng chia xa ....

Vì sao?
Về đâu?

#NguyễnBảoTrung #VôThường