a

THƯƠNG CHÚC THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU MỘT NĂM MỚI GIÁP THÌN AN LÀNH VÀ HẠNH PHÚC

b

b
CHÚC QUÝ THẦY CÔ VÀ ĐỒNG MÔN HOÀNG DIỆU NĂM GIÁP THÌN VẠN SỰ NHƯ Ý - AN KHANG THỊNH VƯỢNG.
Hiển thị các bài đăng có nhãn LOI HAY Y DEP. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn LOI HAY Y DEP. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 18 tháng 11, 2024

CHUYỆN ĐỜI & …


Trong giáo đường, một hôn lễ đang được tổ chức.

Linh Mục xuất hiện với tờ 100 dollars còn mới trên tay và nói: “Có ai muốn được tờ tiền này không?”. Không có tiếng trả lời…
Linh Mục nói: “Đừng xấu hổ, ai thích thì hãy giơ tay lên”. Một phần ba số người có mặt ở đó giơ tay. Linh Mục vo tròn tờ tiền lại rồi hỏi: “Bây giờ có còn ai thích sở hữu nó nữa không?”
Vẫn còn người giơ tay, nhưng đã ít đi một nửa.
Linh Mục vứt tờ tiền xuống đất, giẫm chân lên rồi nhặt lại. Tờ tiền vừa bẩn vừa nhàu nhĩ. Ông lại cất tiếng hỏi: “Còn ai thích nữa không?”
Chỉ còn một người giơ tay... Cha cố mời anh ta lên phía trên, trao cho anh tờ tiền và nói anh ta là người duy nhất đã giơ tay cả ba lần.
Lập tức mọi người trong giáo đường đều cười to nhưng Linh Mục ra hiệu yên lặng. Ông nói với chú rể:
- “Hôm nay con cưới một cô gái con yêu nhất đời. Nhưng giống như tờ tiền này, năm tháng trôi qua cộng thêm vất vả với gia đình, con cái... cô ấy sẽ không còn xinh đẹp như bây giờ. Nhưng thực tế, tiền vẫn là tiền, giá trị của nó chẳng hề thay đổi. Hy vọng con giống như chàng trai này, luôn hiểu giá trị và ý nghĩa đích thực, đừng vì vẻ bề ngoài mà đánh mất mọi thứ.”
Hình thức bên ngoài của mỗi người sẽ biến đổi theo thời gian, con người có thể già hơn và xấu đi, nhưng tâm hồn đẹp thì sẽ vĩnh viễn không thể thay đổi.

Nguồn & Ảnh: Sưu tầm


Người duy nhất không cùng máu mủ, nhưng yêu thương bạn đến hết lòng đó chính là người bạn đời của bạn.
Cuộc đời này, người sống bên bạn lâu nhất, không phải là bố mẹ và con cái, cũng không phải anh em hay bạn bè, càng không phải là đồng nghiệp hay người yêu, mà chính là người bạn đời. Đấy mới thực sự là người duy nhất chung sống bên bạn suốt đời.
Bạn bè, dù có chân thành đến mấy, cũng không thể ở bên bạn mãi mãi. Bố mẹ, dù có tốt đến mấy, cũng không thể sống với bạn cả đời. Con cái, yêu thương là vậy, cũng không thể sống mãi bên cạnh bạn, khi đủ lông , đủ cánh ,chúng vỗ cánh bay đi, để có một cuộc sống riêng.
Anh em, dù có là máu mủ ruột thịt thân tình, cũng không thể ở bên bạn mỗi ngày, cũng không thể chăm sóc bạn những khi "Tối lửa tắt đèn". Chỉ có vợ chồng, người mà ta vẫn thường gọi là bạn đời, mới có thể chung sống và bên bạn lúc sớm chiều.
Đã gọi nhau một tiếng vợ- chồng, không phải cứ mệt là buông, không phải cứ không hợp liền bỏ đi.
Đã yêu nhau, thương nhau chính là có thế nào cũng vẫn muốn ở bên che chở cho nhau. Không hợp, không hiểu nhau âu cũng là vì thiếu yêu thương, thiếu cảm thông.
Mệt mỏi là bởi thiếu sự thấu hiểu hoặc là yêu chưa đủ nhiều.
Hai người vốn xa lạ, gặp được nhau đã khó, ở cạnh nhau mà yêu thương lại càng không dễ. Muốn buông tay thì dễ lắm, một người nói kết thúc, một người gật đầu, vậy là xong. Có giữ được nhau hay không mới là khó.
Trong hôn nhân, có cãi vã giận hờn thì mới là yêu, mới hiểu và thương. Không cãi vã rõ ràng chỉ như là người dưng với nhau mà thôi.
Đàn ông nóng tính thật, nhưng với vợ mình thì xin hãy bao dung, đừng làm cô ấy đau lòng. Thế gian này rộng lớn lắm, nhưng cô ấy thì chỉ có một mà thôi .
Phụ nữ khi giận dỗi cũng chỉ mong được người mình yêu an ủi dỗ dành, đừng bao giờ để cô ấy bỏ đi, bởi đi rồi rất khó quay về, mà vỡ rồi thì rất khó để hàn gắn.
Cuộc đời này rộng lớn như thế, để tìm được một người vì mình mà rơi nước mắt đâu phải dễ. Vậy nếu đã thương, thì xin đừng hời hợt .
Không cần nhẫn đẹp, không cần xe sang. Không cần vẻ ngoài hào nhoáng. Mà điều cần nhất, là sự quan tâm, thấu hiểu. Và thương!
Đã thương nhau rồi, mỗi người hạ cái tôi của mình bớt lại, dành cho nhau thời gian để hiểu, để cùng nhau đi hết cả đoạn đường còn lại.
Gặp được nhau khó lắm, đời thì ngắn, lại còn bỏ lỡ nhau thì đến bao giờ mới hạnh phúc được đây?
Dứt áo ra đi thì dễ, ở lại với nhau mới khó.
Người rời đi là người mạnh mẽ, nhưng người ở lại mới là người đáng để trân trọng.
Thế nên đừng vì một điều gì trong cuộc sống, mà đánh mất đi người vợ hay người chồng của mình, người mà hằng ngày vẫn hết mực yêu thương mình nhất.
"Lớn tiếng không rời bỏ, cãi vã không chia ly, đó mới là hôn nhân thực sự"
Chính vì thế, hãy trân trọng mối nhân duyên vợ chồng bởi "tu trăm năm mới đi chung một chiếc thuyền, tu nghìn năm mới nên duyên vợ chồng…..
P/s có ko giữ mất đừng tiếc

Nguồn: Huỳnh Thị Thúy Trinh


CHÚNG TA NỢ CON TRẺ LỜI XIN LỖI

Tôi phải dưỡng bệnh ở một ngôi chùa hoang vắng, bên cạnh một bờ biển...
Hôm ấy, thấy trong người khỏe hơn, tôi xin phép Sư phụ bắt xe vào trung tâm, ngồi uống cafe ở 1 quán sát bờ biển, không gian thật yên bình, cho đến khi...
Tiếng một bé gái khóc thét lên, nó khóc dữ dội, không ngơi nghỉ... Con bé chỉ mới tầm hơn 2 tuổi, có lẽ cũng chỉ vừa biết nói, ấy vậy mà...
Cha mẹ đứa bé, ngồi sát chỗ tôi ngồi, chỉ cách tầm 2 mét, người vợ ngồi bất động, cứ lặng thinh, còn người chồng thì đang ôm trên tay đứa bé trai vừa sinh được mấy tháng...
Đó là một thanh niên trẻ, khuôn mặt rất điển trai, nam tính, 2 cánh tay còn có hình xăm kín mít. Không biết có phải bị "m-a nhập" không, mà anh ta liên tục rỉa rói đứa bé gái nhỏ xíu bằng những từ đao to búa lớn:
"Mày còn khóc à? Mày làm mà không biết nhận lỗi? Tại sao vậy? Đụng tao nói gì là mày khóc là sao? Khóc khóc cái gì, tự làm rồi khóc, không bao giờ biết sửa đổi, tao nói lần cuối, mày có nín khóc không? Tại sao cứ làm, bị la thì khóc?..."
Không gian yên bình của tôi bị phá vỡ! Thanh âm mắng nhiếc của người cha trẻ tuổi đó như búa tảng nệ-n vào đầu tôi từng chặp, khiến đầu óc tôi quay cuồng. Còn đứa bé gái, nó càng ngày càng gào khóc to hơn, cứ nức nở, đôi bàn tay nhỏ xíu cố gắng bấu víu vào cổ mẹ, nép vào người mẹ như cầu cứu sự che chở, dỗ dành, nhưng thật kỳ lạ...
Bà mẹ đó chẳng hề ôm con vào lòng, không hề vỗ về đứa trẻ. Cô ấy cứ ngồi im lặng như hóa đồng, không cảm xúc, vô tri, giống như cô ấy đã quen thuộc với âm thanh la ó, khóc lóc này rất nhiều lần rồi!
Tôi đành kiên nhẫn ngồi đó, lắng nghe tiếng gào khóc của đứa bé từng chặp, từng chặp, đợi mãi mà tiếng nhiếc mắng của cha đứa bé không có dấu hiệu ngơi nghỉ, cho đến khi 30 phút sau, khi thật sự mất hết kiên nhẫn, tôi liền...
Lục trong túi một cục kẹo, thật may mắn là tôi luôn mang theo vài cục kẹo bên mình, phòng ngừa có lúc mình bị tuột đường huyết. Tôi cầm viên kẹo, cố gắng huơ tay gây sự chú ý của đứa bé gái nhỏ, vẫy vẫy nó đến lấy kẹo!
Đứa bé gái liền ngừng khóc, nó ngạc nhiên trước một người xa lạ cầm cục kẹo màu xanh rất đẹp ngỏ ý muốn cho nó. Con bé liền chần chừ, nhìn ngắm viên kẹo rất thèm muốn mà không dám nhúc nhích. Tôi vẫn cố gắng vẫy con bé, nói khe khẽ cho đứa bé và mẹ nó đủ nghe, tôi bảo "Con ngoan nào, con xin phép mẹ qua đây cô cho kẹo!"
Và sau giây phút chần chừ, con bé thỏ thẻ vào tai mẹ nó điều gì đó, tôi thấy mẹ nó gật đầu, và nó bẽn lẽn bước đến bên tôi...
Tôi ôm đứa bé cho ngồi hẳn vào lòng mình, lau nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt nó, tôi hỏi con muốn ăn kẹo ngay không, cô bóc cho con ăn nhé!
Đứa bé gật đầu ngay tắp lự, khuôn mặt sáng như trăng rằm của nó dường như quên hết mọi buồn phiền vừa xảy ra, nó líu lo nói còn chưa sõi: "Con cảm ơn cô!"
Và thật kỳ lạ, ngay sau đó đứa bé nhảy chân sáo chạy về bên mẹ nó, vui vẻ hớn hở như chưa từng gào khóc ầm ỹ suốt hơn 30 phút qua, rồi con bé lại chạy ào qua tôi, luôn mồm nói đúng 1 câu: "Con cảm ơn cô!"
Mỗi một câu cảm ơn đứa bé nói ra, tôi lại đáp lại: "Cô cảm ơn con!". Và Chúa ơi, đứa bé chỉ nói đúng 1 câu đó, giống như nó vô cùng tri ân tôi, nhưng lại không biết cách bày tỏ, và có lẽ cũng chỉ vừa biết nói, nên chỉ có khả năng nói sõi đúng 1 câu, cứ lập đi lập lại chắc tới 8 chục lần, khiến tôi phải đáp theo trả lễ liên tục không ngừng nghỉ, và...
Tôi quyết định đứng dậy, tiến đến ngồi vào bàn của đôi vợ chồng trẻ, không kịp để cho cả 2 kịp phản ứng, tôi liền nói:
"Chị chúc mừng hai em, tụi em đã sinh được 2 Thiên Thần đẹp vô cùng!"
Rồi tôi ôm đứa bé gái vào lòng, nói tiếp với họ:
"Con bé này là đứa bé thật xinh đẹp, cực thông minh, sau này chắc chắn sẽ rất thành công!"
Và, tôi không để cho cả 2 vợ chồng kịp chớp mắt vì quá bất ngờ, ngay lập tức tôi chỉ vào một số điểm tướng trên khuôn mặt đứa bé gái, giơ cả bàn tay của nó cho 2 vợ chồng xem, rồi nói tiếp:
"Nhân dạng của một đứa trẻ sẽ biến đổi theo thời gian, kể cả chỉ tay, khi đứa trẻ lớn lên sẽ có rất nhiều khác biệt so với lúc nhỏ, nhưng...
Có một số điểm thuộc về nhân tướng học, chỉ ra vận mệnh 1 con người là mãi mãi, sẽ không bao giờ thay đổi!
Hai em có 1 Thiên Thần, một đứa trẻ tài năng, là thiên bẩm hiếm có, ấy vậy mà...
Đứa trẻ chỉ hơn 2 tuổi, chỉ mới biết nói bập bẹ vài câu, con bé chưa thể hiểu được 1 phần trăm trong lời giáo huấn nặng nề của em, ấy vậy mà...
Em nỡ nào mắng nhiếc, rủa xả đứa bé y như nó đã 20 tuổi. Nếu em còn tiếp tục la mắng con trẻ như vậy, em sẽ làm trí thông minh của bé thui chột, sẽ biến nó thành 1 đứa trẻ đầy tổn thương, sợ hãi và chán ghét cuộc đời, và tụi em sẽ đánh mất một thiên tài tương lai cho gia đình mình. Là nhân duyên hiếm có chị mới gặp gỡ gia đình em hôm nay, để cho vợ chồng em biết tụi em đang sở hữu một kho báu, nếu không tin lời chị, sau này em sẽ hối tiếc!
Đôi vợ chồng trẻ ngẩn người, cả 2 tròn xoe mắt kinh ngạc nhìn tôi, rồi cô vợ bỗng cúi mặt xuống, nước mắt viền bờ mi, cô lúng búng nói:
"Dạ, em cũng nói với ảnh là đừng có la con như vậy, mà ảnh cứ la hoài, cha con nó ầm ỹ khóc lóc cả ngày, riết em mệt quá không muốn nói nữa!"
Tôi liền cầm tay người vợ, rồi nhìn thẳng vào mắt người chồng, ôn tồn nói tiếp:
"Có những bậc cha mẹ lỡ sinh ra 1 đứa con khiếm khuyết, tật nguyền, hoặc những đứa trẻ tự kỷ có thể phá phách, hành hạ họ mỗi ngày. Họ vô cùng đau khổ, mệt mỏi, nhưng... Họ chưa bao giờ ngừng yêu thương con mình, và cố gắng bù đắp cho con mọi thứ có thể! Vậy mà tụi em, tụi em có 2 đứa bé lành lặn, đẹp như Thiên Thần, khuôn mặt con bé này vô cùng thông minh, sáng chói, sau này chắc chắn sẽ làm rạng danh gia đình, ấy vậy mà... sao em lại nỡ lòng nào cư xử với con mình như vậy! Em phải thay đổi, nếu không, sẽ ân hận!"
Nói thế rồi tôi đột ngột đứng dậy, tạm biệt gia đình nhỏ... Đứa bé gái liền chạy theo túm váy tôi, khuôn mặt nó hân hoan rạng ngời vô cùng, và nó lại lặp lại 1 câu duy nhất:
"Con cảm ơn cô, con cảm ơn cô!"
Tôi quỳ xuống, ôm lấy đứa bé, hôn nhẹ vào trán nó rồi nói:
"Con thật ngoan và xinh đẹp, hãy quay lại vòng tay xin lỗi ba con, và hứa sau này đừng khóc nhiều nữa nha!"
Thật không ngờ, đứa bé gái như hiểu toàn bộ lời tôi nói, nó liền chạy ngay đến bên ba mình, vòng tay rất kính cẩn thưa "Con xin lỗi ba"! Còn cha nó:
Anh ta xúc động khụy cả 2 chân xuống, ôm chầm lấy con mình và thưa lại: "Ba xin lỗi con!"
Tôi lặng lẽ mỉm cười rồi quay gót, để lại gia đình nhỏ tiếp tục niềm vui đơn sơ bên bờ biển. Và, tôi quyết định đặt xe để sớm quay trở lại nhà mình, chắc chắn người tôi gặp đầu tiên, cũng là duy nhất, sẽ là đứa con trai bé bỏng của tôi, tôi cũng sẽ ôm con thật chặt trong vòng tay mình và nói câu: "Mẹ xin lỗi!"...
Còn bạn, nếu đọc được bài viết này, bạn hãy tĩnh lặng, để nhận ra mình đã là một người cha, người mẹ đúng nghĩa chưa? Bạn có thể cho con mình đầy đủ vật chất, nhưng về tinh thần, bạn có từng hành xử sai không, để ít nhiều gây ra những tổn thương sâu nặng trong lòng mỗi đứa trẻ!
Nếu bạn thấy lời tôi nói đúng, xin hãy chia sẻ bài viết này, giống như bạn đang gửi đến cho chính mình, và những ai đó một thông điệp thiện lành, để chúng ta kịp sửa chữa và thay đổi, để chúng ta biết cách yêu thương gia đình và tôn trọng con cái mình!
Có lẽ tôi và các bạn, chúng ta đã từng rất có lỗi, đã từng vô tình hay hữu ý làm đớn đau trái tim những đứa trẻ, không phải chỉ một lần!
Vậy, chúng ta đang nợ con trẻ những lời xin lỗi!
Thế nên, nhất định chúng ta phải sửa đổi, và, tin tôi đi...
Khi bạn thay đổi, chắn chắn điều tuyệt vời sẽ đến, là may mắn và bình an mà Thượng đế tặng thưởng cho bạn, cho tôi và cho tất cả chúng ta!

Sưu tầm


ĐỪNG!
- Đừng phàn nàn về chiếc giường nhỏ, vì nhiều người phải ngủ ngoài đường.
- Đừng chê công việc mình đang làm, vì có người chỉ mong có được một công việc ổn định.
- Đừng chê quần áo cũ, vì nhiều người còn không đủ điều kiện để mua quần áo mới.
- Đừng oán trách đôi bàn tay chai sạn của cha-mẹ vì đó là bàn tay đã nuôi dưỡng bạn nên người.
- Đừng bực bội vì cuộc sống chưa như ý, vì có người chỉ mong được sống thêm một ngày.
- Đừng xem nhẹ những bữa cơm đạm bạc, vì với nhiều người đó đã là điều quý giá.
- Đừng chê thời gian dành cho gia đình, vì có người cả đời mong mỏi được ở bên những người thân yêu.
- Đừng chán nản vì những vất vả của hôm nay, vì có người đang mơ ước được có cơ hội làm lại.
- Đừng chê cuộc sống đơn giản, vì có người đang chiến đấu từng ngày chỉ để được sống thêm.
- Đừng chê nhà nhỏ vì nhiều người chẳng có nhà để ở. đừng chê cơm nhà vì nhiều người chẳng có mà ăn. đừng chê cha mẹ già vì nhiều người nào còn cha mẹ.
Vì vậy hãy biết ơn và trân trọng những điều giản dị và hiện tại, vì nhiều người đang khao khát có được những gì bạn đang có. Thay vì phàn nàn hay so sánh, hãy nhìn nhận giá trị của cuộc sống từ lòng biết ơn và sự chia sẻ.
Sưu tầm



Thứ Hai, 11 tháng 11, 2024

Đại Hãn và chim ưng



“Bất cứ phản ứng nào được thực hiện trong cơn giận dữ đều là hành động đưa đến sự thất bại”.
Chuyện kể rằng vào một buổi sáng nọ, Thành Cát Tư Hãn và các thuộc hạ của ông đi săn. Thành Cát Tư Hãn mang theo trên cánh tay của ông con chim ưng mà ông yêu quý. Đã đến trưa mà không săn được gì cả, Thành Cát Tư Hãn quay lại chỗ cắm trại, và để khỏi phải cáu kỉnh với đám thuộc hạ, ông rời nhóm, cỡi ngựa đi một mình.
Trong sức nóng của mùa Hè, ông khát nước nhưng mọi dòng suối đều khô cạn. Thế rồi, ông ngạc nhiên nhìn thấy một dòng nước nhỏ chảy ra từ một tảng đá ngay trước mặt ông. Ông lấy ra chiếc cốc bằng bạc ra hứng dòng nước ấy. Thật lâu nước mới chảy đầy cốc và ngay khi ông đưa chiếc cốc lên môi thì con chim ưng bay lên giật chiếc cốc rồi ném nó xuống đất. Thành Cát Tư Hãn giận lắm, nhưng vì con chim ưng rất được ông yêu quý nên ông cúi xuống nhặt chiếc cốc lên lau sạch bụi và lại hứng nước. Khi nước chỉ mới được nửa cốc, con chim ưng lại lao đến tấn công làm đổ nước. Lần này, ông rút kiếm ra khỏi vỏ, nhặt chiếc cốc và lại hứng nước, vừa canh chừng dòng nước, vừa để ý đến con chim ưng. Ngay lúc ông hứng vừa gần đầy cốc thì con chim ưng lại lần thứ ba bay lên và lao về phía ông. Thành Cát Tư Hãn với một nhát kiếm đã đâm thủng lồng ngực con chim.
Dòng nước kia đã khô cạn. Thành Cát Tư Hãn leo lên tảng đá để tìm nguồn suối khác. Ông kinh ngạc khi thấy có một vũng nước, và ngay giữa vũng nước đó là xác một con rắn độc nhất của miền đất này. Nếu ông lỡ uống nước đó, chắc hẳn ông đã chết rồi. Thành Cát Tư Hãn quay hối hận vô cùng đến ngay con suối lúc nãy ôm xác của con chim ưng mang về trại. Ông ra lệnh làm một bức tượng chim bằng vàng.
Trên một cánh chim, ông khắc dòng chữ:
- “Thậm chí khi một người bạn làm điều gì đó anh không vừa lòng, người đó vẫn cứ là bạn của anh”.
Và trên cánh bên kia, ông khắc dòng chữ :
- “Bất cứ phản ứng nào được thực hiện trong cơn giận dữ đều là hành động đưa đến sự thất bại”.
Chúng ta không biết hết mọi việc trên đời; may mắn thay khi còn có những bạn bè, người thân. Đôi khi vì nhiệt tình, thân thiện, họ có những lời nói hay hành vi làm chúng ta không vừa lòng. Hãy tin tưởng họ và nhủ mình rằng: những điều đó được nói hoặc làm vì ý tốt. Bạn tốt mãi mãi là bạn và đừng tự ái giận hờn để đi đến những đổ vỡ không hay.

Hải Hà sưu tầm



THIÊNG LIÊNG LẮM 2 TIẾNG VỢ - CHỒNG

1. Vợ chồng nghĩa nặng tình sâu. Thương nhau đến lúc bạc đầu còn thương.

2. Hạnh phúc quý giá nhất của vợ chồng là sự chung thuỷ.

3. Chia sẻ niềm tin với người bạn đời là một bảo đảm cho hạnh phúc.

4. Hạnh phúc là khi cả vợ lẫn chồng vì nhau mà cố gắng vì nhau mà tin tưởng, vì nhau mà thay đổi.

5. Hãy dành thời gian cho gia đình ngay cả khi bạn không hề biết điều gì đã và đang xảy đến với cuộc đời của mình.

6. Cuộc tình đẹp nhất không phải của Romeo và Juliet, mà là hai ông bà lão sống với nhau đến trọn đời.

7. Khi đang trong một mối quan hệ, người đàn ông thực thụ sẽ không làm người phụ nữ của mình ghen tuông với những người phụ nữ khác, mà sẽ khiến những người phụ nữ khác phải ghen tị ngược lại với chính họ.

8. Đồ đạc không cần đắt tiền chỉ cần vừa vặn là được, không nhất thiết phải nhà cao cửa rộng, ấm áp là được. Người không cần phải hoàn hảo, yêu thương mình là đủ.

9. Có được nhau rồi xin hãy trân trọng và cảm thông cho nhau.

10. Bởi lẽ sinh ra chẳng có ai hoàn hảo cả, đàn ông cần thời gian để trưởng thành và đàn bà cũng cần nơi để hoàn thiện bản thân mình. Vì vậy, hãy nhường nhịn và sẻ chia đúng lúc và đúng hoàn cảnh.

11. Không có mối quan hệ, sự đồng cảm hay đồng hành nào đáng yêu, thân thiện và quyến rũ hơn một cuộc hôn nhân tốt đẹp.

12. Nhà không cần quá lớn, miễn là trong đó có đủ tình yêu thương.

13. Khi yêu nhau hai người có thể rất lãng mạn, mãnh liệt, nhưng khi đã là vợ chồng chỉ cần đơn giản và thực tế thôi, chữ “yêu” bây giờ chuyển thành chữ “thương” nhiều hơn, chỉ cần “bình yên nắm tay người đi giữa nhân gian” là đủ.

14. “Đừng che giấu tình yêu và sự dịu dàng của mình cho đến khi bạn lìa đời. Hãy làm cuộc đời bạn tràn đầy sự ngọt ngào. Hãy nói những lời thân thương khi bạn còn nghe được và tim bạn còn rung động.”

15. Không một gia đình nào là hoàn hảo, vẫn có cãi vã, vẫn có chiến tranh, thậm chí là sự lạnh lùng trong một thời gian rất dài, nhưng cho đến cuối cùng, gia đình vẫn là gia đình - nơi tình yêu luôn luôn hiện hữu. 

Sưu tầm



TIỀN NHIỀU ĐỂ LÀM GÌ?

Ngày trẻ, tôi vẫn khinh khi đồng tiền. Vì tiền với tôi thật dễ kiếm. Vì tôi thấy nhiều người vì tiền mà trở mặt với nhau, mà thay lòng đổi dạ. Vì có những người đặt tiền bạc cao hơn cả phẩm giá, danh dự. Nhiều cha mẹ dùng tiền làm thước đo khi giáo dục con cái. Kiểu tốn bao tiền của nuôi con, sau không biết có ra gì không? Kiểu chọn nghề nào kiếm được nhiều tiền ấy. Kiểu khóc trên xe ô tô vẫn tốt hơn cười sau yên xe đạp.

Cho đến khi tôi có một gia đình, có 3 đứa con và song thân phụ mẫu vào tuổi già với bao bệnh tật. Tôi mới bảo vợ mình: Giờ anh mới thật hiểu Tiền nhiều để làm gì.

Tiền không mua được Hạnh Phúc nhưng tiền có thể cùng nhau Hạnh Phúc. Là vợ chồng cùng nhau kiếm tiền cũng là Hạnh Phúc, cùng nhau sử dụng tiền cũng là Hạnh Phúc, cùng nhau mua những trải nghiệm để được Hạnh Phúc cùng nhau. Là hai chữ Cùng Nhau như thế. Chứ tiền tỉ tiêu một mình liệu có Hạnh Phúc không? Để vợ phải cày bục mặt trong khi mình khinh khi đồng tiền mà không lao động, đỡ đần vợ hỏi có Hạnh Phúc không?
Tiền không mua được Sức Khoẻ nhưng tiền có thể giảm đớn đau bệnh tật. Phải vào viện mới thấy, cùng một bệnh mà có người đón nhận điều trị của bác sĩ một cách nhẹ nhàng, có người lại lo lắng triền miên chỉ vì thời trẻ sống không tích luỹ, giờ động đâu cũng phải tiền, bệnh đã đau, nghĩ đến tiền còn xót hơn. Có khi, chỉ một quyết định tiền bạc cũng thành quyết định mạng người. Không phải chuyện bác sĩ vòi tiền đâu nhé, chỉ là đang nói về thuốc thang và phương pháp điều trị, hoặc chỉ đơn giản, nằm phòng dịch vụ hay nằm phòng bệnh chung chen chúc. Như người có tiền ngồi trong ô tô, kẻ ít tiền đội trời mưa nắng vậy.

Tiền nhiều để làm gì không phải là giục giã nhau bằng mọi giá kiếm tiền đi. Mà chỉ là nói với nhau về tích luỹ của hôm nay. Tiêu cho sĩ diện hôm nay hay dành dụm sử dụng cho mai này? Như đầu tư cho con cái không phải để nó nuôi mình lúc về già. Như lúc có tiền đừng vung tay quá trán để lúc về già, sức khoẻ kiệt quệ lại xuôi tay quá chán. Như tiền nhiều chẳng phải để đẳng cấp này kia mà là cho cần cấp về sau vậy. Một chiếc điện thoại sành điệu cho bằng bạn bằng bè có khi đổi lại bằng việc không đủ tiền đặt stent lúc nhồi máu cơ tim…
Nghĩ về tiền xin hãy nghĩ về Hạnh Phúc mai này của chúng ta vậy!

Nguồn: sưu tầm 



ĐÀN BÀ HAY ĐÀN ÔNG ĐỀU NÊN ĐỌC BÀI VIẾT NÀY!

(hãy đọc để thấm, và ngẫm thật kĩ)

1. Hãy nhớ,

Người ở cạnh bạn lúc khó khăn, mới là người thương bạn nhất.

Người mà chỉ vui khi bạn giàu có, chỉ là người yêu tiền của bạn thôi.

Người ở cạnh bạn ngay lúc bạn xấu xí nhất mới là người yêu bạn nhất.

Người chỉ hớn hở khi thấy bạn xinh đẹp là người muốn “ngủ" với bạn mà thôi.

2. Đàn bà dù có mạnh mẽ, giỏi giang và thành đạt đến nhường nào, đến khi rũ bỏ lớp quần áo trên người xuống vẫn chỉ là bờ vai gầy guộc bị mài mòn theo giông bão của cuộc đời. Vậy nên hãy đối xử tốt, bảo vệ, che chở và yêu thương vợ mình.

3. Đàn ông thường không trân trọng người phụ nữ mình đang có, mà chỉ tập trung dòm ngó những người phụ nữ không thuộc về mình. Đến lúc mất đi rồi, hối hận cũng không kịp!

4. Đời phụ nữ ...

Tim là của bố mẹ

Thân xác là của chồng

Thời gian là của con

Chỉ có nếp nhăn là của mình mà thôi!

5. Chẳng ai sinh ra mà đã hợp nhau

Một chút nhường nhịn, một chút chịu đựng
Thêm một chút nhẫn nại

Và có cả một chút hy sinh vì nhau nên

Tình yêu mới bền vững

6. Quen biết một người là do duyên phận

Hiểu được một người là do kiên trì

Chinh phục được một người dựa vào trí tuệ

Có thể ở bên nhau dài lâu hay không

Thì phải dựa vào sự bao dung

7. Không phải cứ bộc lộ ra mới là có chuyện.

Người luôn giữ trong lòng luôn là người tổn thương sâu sắc nhất. Dù sao, khi đã chọn sự im lặng cũng là lúc khoảng cách dần tăng và con người ta không còn muốn gần nhau nữa... Đừng để người phụ nữ của mình im lặng.

8. Tình cảm sẽ chết đi khi niềm tin không còn tồn tại. Tình yêu sẽ khép lại khi không còn hai chữ QUAN TÂM

9. Nhà không thể tự sạch

Cơm không phải tự chín

Con không thể tự trưởng thành

Vì vậy, dù có “ chức cao” cũng đừng xem thường người vợ ở nhà của mình.

10. Con người ai cũng có lúc rung động “ngoài vợ ngoài chồng” nhưng phải đủ tỉnh táo nhận ra đâu là thoáng qua và đâu mới là yêu thương thực sự.

11. Phụ nữ thông minh đánh phấn không đánh ghen

Phụ nữ hiện đại kiếm tiền không kiếm chuyện

Phụ nữ khôn vừa giữ sắc vừa giữ chồng

12. Sau này cưới ai hay nhận lời yêu ai cũng vậy:

- Chọn vội sẽ nhầm

- Làm vợ chứ không làm bồ

- Làm người duy nhất chứ đừng ham thứ nhất

Nguồn: Sưu tầm


Hãy sử dụng những đồng tiền bạn đã cất giữ để tận hưởng cuộc sống, đi du lịch, mua sắm những thứ mình thích, và sẵn sàng cho đi mà không mong đợi gì nhiều.
Đừng nghĩ rằng bạn phải để lại tất cả tài sản cho con cháu, vì điều đó có thể chỉ khiến một số người chờ đợi bạn qua đời để hưởng lợi. Cũng đừng bận tâm quá nhiều về những gì sẽ đến với con cái, hay sợ bị phán xét. Khi chúng ta trở về với cát bụi, mọi lời khen chê đều trở nên vô nghĩa.
Thời gian bạn nỗ lực để tích lũy tài sản sẽ có lúc phải dừng lại. Hãy nhớ rằng con cái có cuộc sống và con đường riêng của chúng, và chúng sẽ tự tìm thấy lối đi của mình. Đừng trở thành "nô lệ" cho con cái. Hãy giữ mối quan hệ tốt đẹp, yêu thương và hỗ trợ khi cần, nhưng hãy hài lòng với những gì bạn đã dành cho chúng.
Cuộc sống kéo dài hơn cuộc đời lao động. Hãy lên kế hoạch nghỉ hưu sớm nhất khi có thể và hài lòng với cuộc sống của mình. Đừng kỳ vọng quá nhiều vào con cái, vì dù chúng yêu thương cha mẹ, nhưng cuộc sống bận rộn khiến chúng khó có thể dành nhiều thời gian cho bạn.
Có những đứa con đôi khi thờ ơ, chúng có thể tranh cãi về tài sản của bạn khi bạn vẫn còn sống, thậm chí có thể mong bạn ra đi sớm để sở hữu nhà cửa và của cải. Nhiều khi con cái cho rằng tài sản của bạn là đương nhiên thuộc về chúng, trong khi tiền của chúng thì bạn không có quyền can thiệp.
Vì vậy, sau tuổi 50 – 60, hãy ngừng làm việc quá sức chỉ để kiếm thêm của cải. Đến khi phải đối mặt với thần chết, tiền bạc cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Vậy khi nào thì nên dừng kiếm tiền? Bao nhiêu là đủ? Hàng trăm ngàn? Hàng triệu? Bạn chỉ cần một chỗ nghỉ ngơi, ăn uống, và một số vật dụng cơ bản để sống tốt. Chỉ cần sống vui vẻ, hạnh phúc là đủ.
Đừng so sánh tài chính với người khác, thay vào đó hãy dành thời gian để tận hưởng cuộc sống. Đi chơi, ghé quán bar, du lịch. Hãy xem ai có thời gian nhàn nhã hơn, ai sống khỏe mạnh và hạnh phúc hơn.
Đừng bận tâm những điều ngoài tầm kiểm soát. Nó chẳng giúp ích gì và còn ảnh hưởng xấu đến sức khỏe tinh thần. Tập trung duy trì một trạng thái tinh thần ổn định, xác định điều gì làm bạn hạnh phúc và lên kế hoạch cho tương lai.
Mỗi ngày không có niềm vui là một ngày lãng phí. Một ngày chỉ cần một phút giây vui vẻ đã là có lợi. Một tâm hồn lạc quan có thể chữa lành bệnh tật nhanh chóng, và một tâm hồn hạnh phúc sẽ miễn nhiễm với mọi căn bệnh.
Hãy duy trì sức khỏe tinh thần, di chuyển nhiều, ra ngoài hít thở không khí, ăn uống đầy đủ vitamin và khoáng chất. Vượt qua mọi trở ngại để sống thêm 30-40 năm với thể lực dồi dào.
Hãy hài lòng với những gì bạn có và những người xung quanh. Đừng quên bạn bè - họ là tài sản lớn nhất trong cuộc đời bạn. Hãy giữ mối quan hệ thân thiết, tôn trọng các nguyên tắc cơ bản: biết lắng nghe, không ngắt lời, không chế giễu, cho đi mà không cần nhận lại, trả lời nhẹ nhàng, tha thứ và đừng thất hứa.
Bằng cách đó, bạn sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn.
Chúc bạn sống lâu, hạnh phúc và đầy đủ!
Sưu tầm

 

 



Thứ Ba, 27 tháng 8, 2024

HÃY HỌC CÁCH "ĐIẾC" NHƯ MỘT CHÚ ẾCH!

 




Một hôm trời hửng nắng, gió thổi man mát, đàn ếch bỗng hứng chí rủ nhau vào rừng dạo chơi. Phong cảnh hữu tình làm chúng thấy rất vui vẻ, nhưng xui xẻo thay, đang đi thì đột nhiên có 2 con trong đoàn trượt chân, rơi thẳng xuống một cái hố rất sâu.
Cả bầy ếch rất hoảng hốt, bèn xúm lại, tìm mọi cách để đưa 2 chú ếch đáng thương kia lên, nhưng làm thế nào thì cũng không đưa chúng lên được. Sau một hồi cố gắng, con nào con nấy mệt nhoài. Cuối cùng, cả bầy bèn quyết định dừng lại và bảo với 2 con ếch kia rằng, đây là số phận và chúng chỉ còn nước chờ chết mà thôi.
Mặc dù vậy, 2 con ếch nọ vẫn cố gắng để nhảy ra khỏi cái hố. Nhưng dù có nhảy thế nào, chúng cũng không thoát ra được. Một con trong đó tỏ ra thất vọng, chán nản, nghĩ rằng đời mình thế là hết rồi và ngã lăn ra chết trong sự uất ức.

Con ếch còn lại không vì thế mà nản chí, nó vẫn tiếp tục cố gắng không ngừng, nhảy đi nhảy lại hết lần này tới lần khác, mặc bầy ếch bên trên không ngừng bàn tán: “không làm được đâu”, “sâu như thế làm sao mà nhảy ra được”, “thôi đợi trời mưa đi”,…
Tuy nhiên điều kỳ lạ là bầy ếch càng nói thì con ếch kia lại nhảy càng hăng. Và cuối cùng thì nó cũng nhảy được lên bờ sau rất nhiều nỗ lực.
Cả bầy ếch tỏ ra rất khâm phục, liền vây quanh nó và hỏi, làm sao nó làm được vậy? Con ếch thật thà bảo rằng, nó bị lãng tai và nãy giờ tưởng mọi người đang động viên nên nó mới có thể nhảy ra được.
---------
=> Hãy thử ngồi ngẫm lại câu chuyện khôi hài này. Có phải rằng, cuộc sống của chúng ta chẳng phải cũng đang diễn ra đúng như thế hay sao ? Thế nên, trong cuộc sống này, khi phải đối diện với khó khăn, thử thách xin bạn hãy nhớ tới những điều sau:

Cuộc sống quá ngắn ngủi, bạn không nên dành thời gian với những người chỉ biết “hút cạn” nguồn hạnh phúc của mình. Nếu ai đó muốn bạn có mặt trong cuộc sống của họ, họ sẽ tự dành ra chỗ cho bạn. Bạn không phải đấu tranh để giành giật lấy một vị trí nào cả.

Đừng bao giờ ép mình vào mối quan hệ với những người coi thường giá trị của bạn. Hãy nhớ, những người bạn thật sự của bạn không phải là những người ở bên cạnh khi bạn thành công, mà là những người ở bên cạnh khi bạn gặp khó khăn.

Chìa khóa của cuộc sống, đó là chỉ cần nhớ rằng, đừng bao giờ từ bỏ nếu ước mơ trong bạn vẫn còn. Điều đó là bởi lẽ, không gì là thực sự có giới hạn… cho đến một ngày bạn ngừng cố gắng.

Sưu tầm


CÓ THẦN LINH HAY KHÔNG?
Chuyện kể rằng, có một quốc gia nọ muốn dùng phương pháp khoa học để tuyên truyền thuyết ‘Vô Thần’.
Để chứng minh không có thần linh và muốn người dân không có tín ngưỡng, không tin vào Thần, Phật, Chúa, …
Họ mời 3 vị tiến sĩ lên thuyết giảng trước công chúng.
Người đầu tiên bước lên bục diễn thuyết là một vị tiến sĩ thiên văn.
Ông lý giải về thuyết Vô Thần.
Cuối cùng ông nói lớn: Tôi đã dùng kính viễn vọng quan sát vũ trụ trong hơn 20 năm nhưng chưa bao giờ trông thấy Thần.
Vì thế chắc chắn là không có Thần linh!
Một tràng pháo tay của quần chúng.
Người thứ hai là tiến sĩ Y khoa.
Ông nói rất nhiều về con người, tuyệt nhiên cho rằng, thế giới này không có linh hồn.
Ông tuyên bố:
Tôi đã từng giải phẫu hàng trăm thi thể, quan sát tỉ mỉ các bộ phận.
Nhưng không phát hiện có nơi nào để linh hồn gửi gắm.
Trong tim ư?
Trong đầu ư?
Trong máu ư?
Tôi đều giải phẫu nhiều lần nhưng không thấy gì cả.
Vì thế chắc chắn, không có linh hồn!
Một tràng pháo tay nữa vang lên.
Người thứ ba là một nữ tiến sĩ, nhà luận lý học. Bà ta nói:
Người chết giống như cái đèn bị tắt.
Chết là hết, tuyệt đối không có cái gọi là Thiên Đàng hay Địa ngục để phán xét.
Tôi từng đọc qua các sách cổ kim Đông Tây nhưng không thấy ghi chép gì về chuyện này.
Sau khi ba tiến sĩ thuyết giảng xong.
Người chủ trì hướng về phía công chúng nói lớn: Nếu ai cảm thấy không thỏa mãn, hoặc muốn tranh luận, đều có quyền lên phát biểu công khai!
Một bà cụ bước lên sân khấu, nói với người chủ trì: Tôi có thể hỏi vài câu hỏi được không?
Người chủ trì nói: Rất hoan nghênh cụ!
Bà cụ nhìn vị tiến sĩ đầu tiên:
– Anh dùng kính viễn vọng nhìn được hơn 20 năm.
Thế anh có nhìn thấy gió không?
Nó có hình dạng thế nào?
Tiến sĩ trả lời:
– Thưa cụ, kính viễn vọng sao có thể trông thấy gió?
Bà tiếp lời:
– Trên thế giới có gió nhưng anh dùng kính viễn vọng nhìn không thấy gió. Anh dùng kính viễn vọng nhìn không thấy Thần linh, sao có thể hồ đồ kết luận, không có Thần linh?
Vị tiến sĩ đầu tiên im lặng.
Bà cụ quay sang vị tiến sĩ Y khoa là chuyên gia giải phẫu:
– Anh có yêu vợ anh không?
Vị tiến sĩ:
– Dạ, có yêu. thưa cụ!
Bà cụ tiếp lời:
– Vậy anh đưa con dao giải phẫu cho tôi, tôi thử mổ bụng anh xem thử cái gọi là ‘yêu’ đó nằm ở bộ phận nào?
Trong gan ư?
Trong dạ dày ư?
Hay trong ruột ư?
Hay tim?
Mọi người cười vang.
Cuối cùng, bà cụ lại nhìn sang nữ tiến sĩ:
– Cô đã đọc quyển sách này chưa?
Nó gọi là ‘Kinh Thánh’.
Chẳng phải quyển sách này rõ ràng có nói rằng, mọi người sau khi chết đều phải chịu phán quyết dựa trên những việc làm của mình khi còn sống đó sao?
Cô đừng tưởng chết là hết.
Phải biết rằng việc sau khi chết còn nhiều và dài hơn lúc còn sống vô vàn!
Bà cụ nói tiếp:
– Khi cô còn là bào thai trong bụng mẹ, nếu có người nói với cô rằng, không lâu nữa cô sẽ có mặt trên trái đất, ở đó có trời, trăng, núi và biển nhưng cô sẽ phải ăn cơm mặc quần áo, cô có tin không? Lúc đó cô chỉ loanh quanh trong bụng mẹ, cảm thấy thế giới này đối với cô chật chội như thế.
Nhưng hôm nay, cô không chỉ tin mà còn thực sự đã và đang sống trong không gian này, chứng kiến trời, biển, núi, sông.
Thế giới sau khi chết rồi, cuối cùng, cô cũng sẽ biết thôi!
Hàng tràng pháo tay không dứt vang lên tán thưởng bà cụ.
« Những gì chúng ta chưa nhìn thấy không có nghĩa là nó không tồn tại, những gì chúng ta biết được của ngày hôm nay chưa phải là những gì chúng ta sẽ biết vào ngày mai.
Hãy luôn mở lòng và đón nhận những điều kỳ diệu quanh ta! »
Sưu tầm


Giờ đây, anh và chị như hai con chim sổ lồng. Hai người vừa giải thoát cho nhau, mỗi người rẽ một hướng. Hai thằng nhỏ chín, mười tuổi cách nhau năm một như hai thằng bạn thân, nhiều lúc cãi nhau chí chóe, có khi còn đấm đá nhau huỳnh huỵch, giờ tách ra đứa theo cha, đứa theo mẹ. Chúng quay lại nhìn nhau, mặt buồn hiu như sắp khóc. Thằng em nói:
- “Rảnh, Hai qua chơi với em nha!”.
- “Ừa. Rảnh Hai qua, em ngoan đừng phá mẹ nghe hông...”, thằng anh dặn dò thằng em.
Rồi thằng em “dạ” một tiếng nghe thiệt nhẹ, thiệt ngoan, điều mà lúc bình thường khó thấy. Có lẽ chúng cũng hiểu những giờ phút được gần nhau, chơi với nhau từ đây sẽ trở nên hiếm hoi.
Anh đưa thằng lớn trở về căn nhà to, sang trọng trước đây từng là tổ ấm của cả gia đình.
Chị dắt thằng em về căn nhà trọ bé nhỏ, mới tìm thuê chưa lâu.
Anh bảo, lâu nay chị chỉ ở nhà nội trợ nên bao nhiêu tài sản chị chẳng có công đóng góp. Mấy căn nhà, mấy miếng đất “vàng” anh đều tậu trong thời kỳ hôn nhân nhưng cha mẹ, anh em của anh đứng tên hết. Ra tòa, anh tỏ ra hào phóng chi tiền trợ cấp nuôi con trọn gói và trả công chị mấy năm nội trợ với số tiền tỷ tưỡi bạc, kèm theo một câu kẻ cả:
“Số tiền này quá lớn so với những gì cô làm được, nếu biết tính toán, mẹ con cô sống khỏe!”.
Chị cay đắng, muốn sổ toẹt, nhưng cố kìm lòng. Chị còn phải lo cho con...
........
Chị thoát khỏi cuộc hôn nhân mà cách đây 13 năm, chị đã tìm mọi cách vượt qua rào cản quyết liệt từ cha mẹ, vì hai gia đình không “môn đăng hộ đối”. Anh chị cùng quê, gặp nhau khi lên thành phố học đại học. Chị là con gái út một gia đình giàu có, trong khi gia đình anh rất nghèo, lại đông anh em. Chị lỡ yêu mê mệt “đàn anh” trên chị hai lớp bởi sự thông minh, dí dỏm và thành tích học tập đáng nể. Nhưng ba mẹ chị bảo:
“Gả con cho thằng nghèo kiết xác ấy chỉ có khổ cả đời!”.
Chị quyết bảo vệ tình yêu, chị tuyệt thực, dọa ở vậy suốt đời... Thế là cha mẹ xót con, cuối cùng cũng qua. Đám cưới chị, cha mẹ mua cho một căn nhà xinh xinh ở ngoại ô thành phố, để chị khỏi phải làm dâu nhà ấy.
Anh thề với lòng là phải làm giàu, làm thay đổi cái nhìn của cha mẹ vợ đối với mình và gia đình mình.
Từ một kỹ sư giỏi, anh lên chức trưởng phòng, rồi phó giám đốc công ty. Khi đã đủ lực, anh lập công ty riêng, làm ăn phát đạt. Không quá 10 năm, anh đã đưa mình đến một tâm thế khác hẳn, với cái nhìn khác hẳn của những người xung quanh. Đặc biệt là gia đình bên vợ, họ đã phải nhìn anh bằng con mắt khác. Anh thỏa mãn, hả hê vì điều này. Nhưng, suốt quãng đường được vạch ra và đi đến đích, anh chưa hề để tâm đến cái tổ ấm mà khó khăn lắm anh chị mới có được bằng tình yêu. Anh chỉ quan tâm làm sao để công việc đạt hiệu quả tốt nhất, kiếm được nhiều tiền nhất... Và anh đã thành công khi những gì có trong tay so với lúc mới lấy vợ là cả một trời, một vực.
Cùng với những gì làm được, thời gian anh dành cho vợ con ngày càng ít đi. Thay vào đó là những cuộc gặp gỡ bàn bạc chuyện làm ăn, ký kết hợp đồng, dự tiệc chiêu đãi..., mà trong những cuộc đó không thể thiếu những bóng hồng trẻ đẹp. Đôi lúc cũng thấy có lỗi với vợ con, nhưng rồi anh nghĩ, mình làm đại sự, có tiền thì phải hưởng thụ. Anh về bù đắp cho chị bằng một “cục tiền” với vẻ đầy cảm thông: “Anh bận quá. Em thích gì cứ làm, mấy mẹ con cũng nên đi chơi đâu đó cho thoải mái”.
Lúc này chị đã nghỉ làm, ở nhà chăm con để anh yên tâm với công việc. Thực ra mọi chuyện đã có người giúp việc, chị ở nhà là ý muốn sâu xa của anh, anh muốn bên vợ thấy chị không cần phải đi làm, chỉ cần ở không mà hưởng thụ...Nhưng trong căn nhà rộng lớn, đầy đủ tiện nghi đã thay thế căn nhà nhỏ xinh nhưng ấm cúng cha mẹ cho, chị lại cảm thấy thừa thãi, trống vắng khôn cùng. Chị cũng nhận ra tình cảm của anh đã nhạt dần mà không cách gì níu lại được. Chẳng cần dò la, tìm hiểu chị cũng biết bên cạnh anh, những người đàn bà sành điệu mà anh gọi là “đối tác”, đang thay nhau thế chỗ chị thường xuyên như thay áo. Chị đau lòng nhưng không thể nói gì. Lâu dần cái cảm giác đau đớn, tủi hờn cũng từ từ nguôi ngoai, trong khi cảm giác chai sạn lại tăng lên trong lòng chị.
Nhìn những “cục tiền” anh đưa, chị ghét cay ghét đắng! Nó đã cướp đi sự yên ấm của một gia đình. Nó cướp đi niềm vui của mẹ con chị, nó làm chị cô đơn...
Bất chợt trong đầu chị chợt lóe lên ý nghĩ, anh không đem niềm vui về cho chị, mà thay thế nó bằng tiền. Vậy thì phải biến tiền thành niềm vui, không thì thật vô nghĩa. Chị thấy mình phải làm gì đó để thoát khỏi tình trạng này. Chị không thể chỉ là cái bóng vật vờ vô nghĩa trong căn nhà mà nhìn vào, ai cũng phải ao ước này! Chị tự sắp kín lịch trong ngày cho mình. Ngoài một ít thời gian cho con buổi chiều khi chúng ở trường về, ngủ với con khi trở về đêm đã khuya, thì phần lớn thời gian chị ở bên ngoài: cà phê, tán gẫu, karaoke, shopping, học Anh văn, học khiêu vũ, chơi tennis, tập yoga... Thỉnh thoảng chị cũng đưa các con đi tắm biển hoặc về ngoại. Cũng có khi để con ở nhà cho người giúp việc, một mình chị “đổi gió” đâu đó cùng đám bạn lắm tiền, chịu chơi. Lại có lúc bị cuốn vào thú vui bài bạc và “nướng” vào đó không ít tiền...
Chị đã vui trở lại, có thêm nhiều bạn bè. Cứ nhìn mấy gã trai lăng xăng săn đón, chị cũng biết rằng mình còn cuốn hút lắm. Chị thay đổi nhiều. Vẻ đẹp tiểu thư, mong manh hiều dịu trước đây được thay bằng vẻ mặn mà, quý phái của người phụ nữ đã đến độ “chín”. Chị chẳng còn quan tâm đến việc anh đi đâu, làm gì, lúc nào về nữa...
Anh ăn nhậu riết đổ bệnh. Trong mấy thứ bệnh phát sinh từ thói quen của những người lắm tiền, cái bệnh gout làm anh đau nhức không chịu nổi, phải kiêng rất nhiều thứ. Anh về nhà nhiều hơn, mới nhận ra tổ ấm của mình đã lạnh ngắt từ bao giờ. Cũng nhìn ra vợ mình chẳng hề thua kém những người đàn bà bên mình lâu nay, nhưng sự thật chưa dừng ở đó, chẳng lâu sau anh còn phát hiện chị có bồ. Anh như con thú bị trúng thương, gầm lên hỏi những cục tiền. Chị bảo, con người còn chả thèm giữ, tiền giữ làm chi?...
Nhiều năm sau ly hôn, anh vẫn chưa tìm cho mình được một người để yên tâm mà gắn bó lâu dài. Hình như chẳng có ai yêu anh thật tình. Anh như nhìn thấu tâm can họ, rặt những thợ đào mỏ. Ngay như anh em ruột nhờ đứng tên bảo toàn tài sản, gặp lúc vợ chồng anh tan tác còn đòi huê hồng, yêu sách nọ kia, thì anh còn dám tin ai? Đôi lúc trầm ngâm một mình, anh nghĩ về chị, về tình yêu thuở trước của hai người và tự hỏi, tại sao một tình yêu đẹp không hề toan tính, vụ lợi lại trở nên thế này? Xâu chuỗi những sự việc đã xảy ra, anh lại tự hỏi: phải chăng là tại TIỀN?. Nhưng thật trớ trêu, bên cạnh anh giờ đây chỉ có tiền là thứ anh đang nắm được chắc chắn nhất, cụ thể, rõ ràng nhất mà thôi!
Chị rước thằng lớn về cho tụi nhỏ có anh có em, anh cũng không phản đối vì biết mình không thể lo cho con chu đáo.
Ba mẹ con về quê sống với ông bà ngoại, chị đã đi làm trở lại. Đôi lúc chị cũng tự hỏi, nếu hồi đó chị đừng nghe anh mà nghỉ làm, không biết mọi chuyện có khác hơn không? Cũng chẳng biết, nhưng ít ra, đi làm, chị được là chính mình. Và biết đâu, sẽ không vướng phải mấy chuyện do quá rảnh rỗi mà ra, không phải mang tiếng phản bội chồng. Chị cũng nghĩ đến những cục tiền anh đưa, nếu không có nó, biết đâu đã chẳng thế này...
Cuộc đời như một giấc mơ, chị đã từng sống trong căn nhà to lớn, đẹp đẽ. Từng có trong tay rất nhiều tiền, tiêu tiền không cần phải đắn đo. Giờ đây, cuộc sống của chị và các con dù còn nhiều khó khăn, ăn xài phải kỹ lưỡng, nhưng chị không hề ao ước cuộc sống nhiều tiền khi xưa...

Sưu tầm









MÃI MÃI BIẾT ƠN ÔNG YERSIN...!
(Đinh Trực sưu tầm)
Cách nay 81 năm...!
Vào lúc 1 giờ sáng, ngày 1 tháng 3 năm 1943, những giây phút cuối đời, bác sĩ Yersin (ông Tư) với ánh mắt trìu mến nhìn những người đứng chung quanh giường bệnh, nói một lời “vĩnh biệt” rồi nhắm mắt ra đi thanh thản...!
Gần lúc mất ông vẫn nhờ người quản gia dìu ông ra phía cửa sổ, nhìn về phía biển, nhìn những con sóng vỗ ghi dấu một cuộc đời dọc ngang....!
Nghe tin ông mất, người dân Nha Trang vội vã bỏ hết công ăn việc làm để lo hậu sự...!
Tàu thuyền ngoài biển ngưng mọi hoạt động đánh bắt trong nhiều ngày, cập bến vô xóm Cồn, như để tri ân như cha mẹ mình mất vậy...!
Những phụ nữ bán cá đã bỏ hết cá mắm tiền bạc huê lợi mỗi ngày, cởi cái nón lá Việt Nam quen thuộc và tự động lấy khăn tang đeo lên đầu...!
Ngày 3 tháng 3 năm1943, Lễ Tang ông Tư được long trọng cử hành...!
Đông đảo người dân, từ ông già, bà cả đến người lớn, con nít, đều đến khóc thương, xếp thành hàng dài hàng cây số tiễn đưa ông đến nơi an nghỉ cuối cùng...! Đoàn lễ tang đi bộ đưa linh cữu Ông từ lầu ông Tư, đi qua mấy đường phố chính của Nha Trang, đi ra phía sông Cái nhánh Hà Ra đưa ông xuống tàu, và đoàn tàu đưa linh cữu Ông đi ngược sông lên đến suối Dầu...!
Mặc dầu có lời căn dặn của ông trong di chúc muốn được an táng đơn giản, nhưng đám tang của ông vẫn rất đông người đến viếng và là một đám viếng to lớn nhất...!
Mộ của ông Tư nằm trên một ngọn đồi nhỏ gần Trại chăn nuôi Suối Giao (Suối Dầu). Khu mộ của Ông nằm trên một ngọn đồi nhỏ, lối lên với những bậc đá lượn hình cánh cung. Mộ khá đơn sơ, nằm tĩnh lặng dưới những vòm cây xanh ngát. Cách bài trí của khu mộ cũng đơn sơ và giản dị như chính cuộc đời và nhân cách của ông Tư. Đúng như di nguyện của Ông khi còn sống ,khi ra đi đặt ông nằm đầu quay phía biển...! Ông dặn: “Không ai được phép mang tôi khỏi mảnh đất này...!”
Một ngôi mộ hình hộp chữ nhật được xây bằng xi măng giản đơn, trên có đắp chữ nổi tên của Ông, năm sinh và năm mất. Một tấm bia đá được dựng lên để bày tỏ lòng biết ơn và ghi dấu những đóng góp to lớn của bác sĩ A.Yersin với nhân loại...!
Trên bia có dòng chữ “Ân nhân và nhà nhân đạo được nhân dân Việt Nam tôn kính” Mộ của ông Tư thuộc quần thể di tích đã được xếp hạng di tích Quốc gia...!

(Nguồn: Nha Trang xưa & nay).